Lúc này chỉ có một mình cậu bé chạy vào, Thẩm Hà đâu? Thẩm Hà đâu rồi.
Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Văn Nhất Phi là ngăn cản tầm mắt của Hạ lão phu nhân, đánh lạc hướng bà!
Hạ Nhật Ninh và Phạm Thành Phạm Ly đều là bạn bè lâu năm của Văn Nhất Phi, là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn, lập tức hiểu ý, Phạm Thành Phạm Ly đều cười hì hì nói: "Đúng lúc quá, cháu cũng có món quà tặng cho bà Hạ đây! Bà ơi, đi thôi đi thôi, chúng ta lén đi xem, đừng để người khác biết".
Hạ Nhật Ninh cố ý nói: "Mấy cậu lại dám giấu tôi à?".
Bà Hạ không nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Thẩm Duệ, liền vừa cười vừa nói: "Mấy đứa nhóc này, lớn bằng này rồi còn trêu bà? Hồi nhỏ cũng chơi mãi cái trò này rồi, chưa chán à?".
Văn Nhất Phi không nói không rằng kéo bà Hạ đi vào trong: "Bà ơi, bà đi xem trước đã rồi nói! Một trò chơi từ nhỏ đến lớn mới càng thú vị chứ".
Phạm Thành Phạm Ly quay lại nhìn Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ như sắp khóc, biết là thực sự xảy ra chuyện rồi!
Phạm Thành Phạm Ly cùng Văn Nhất Phi, một trái một phải dẫn bà Hạ đi vào.
Bây giờ trong nhà hàng chỉ còn lại Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất, Lưu Nghĩa, Thẩm Lục, Hạ Nhật Kỳ và Lận Hinh.
"Tiểu Duệ, Tiều Hà đâu?". Thẩm Thất lập tức hỏi: "Sao chỉ có mình con trở về?".
Thẩm Duệ liền hoảng sợ: "Tiều Hà chưa về sao? Ban nãy em ấy vừa khóc vừa về mà!".
Dự cảm không tốt lại trỗi dậy trong lòng Thẩm Thất, Thẩm Thất lảo đảo, suýt nữa thì không đứng vững.
Hạ Nhật Ninh đỡ Thẩm Thất, nói với Thẩm Duệ: "Xảy ra chuyện gì? Sao Tiều Hà lại khóc?".
Sắc mặt Thẩm Duệ càng tái đi, run rẩy nói: "Tiều Hà biết rồi! Nó biết chuyện của ba rồi!".
Mọi người đều sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại.
Sắc mặt tất cả đột ngột thay đổi!
Tại sao lại là lúc này!
Lận Hinh là người duy nhất không biết chuyện, không nhịn được hỏi: "Biết gì cơ?".
Hạ Nhật Kỳ liền nói: "Lận Hinh, em đi xem bà nội có cần gì không đi".
Một câu này của Hạ Nhật Kỳ chính là muốn gạt Lận Hinh ra ngoài, sắc mặt Lận Hinh cũng thay đổi.
Thế nhưng cô biết, hiện tại cô không có tư cách tham dự vào chuyện gia đình nhà họ Hạ.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã có chứng nhận kết hôn, còn cô và Hạ Nhật Kỳ thì chưa.
Vì vậy, cho dù trong lòng Lận Hinh không mấy vui vẻ, nhưng cũng chỉ có thể quay người ra ngoài.
Sau khi Lận Hinh đi ra, Lưu Nghĩa vội vàng hỏi: "Kể lại toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra xem nào".
Toàn thân Thẩm Duệ cứ run rẩy: "Vừa rồi bọn con sang sân bên kia, thấy có suối nước nóng đẹp quá, nên Tiều Hà bảo muốn vẽ tranh. Sau khi bản vẽ được đưa tới, Tiều Hà liền chạy lên hòn non bộ ngồi vẽ. Nhưng vẽ một lúc, Tiều Hà tự nhiên chạy tới hỏi con. Có phải đã biết chuyện của daddy rồi không!".
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Hạ Nhật Ninh.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh híp lại!
Chuyện như vậy, không cần hỏi cũng biết là có người rỉ tai Tiều Hà lúc con bé đang vẽ tranh!
Rốt cuộc là ai?
Nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!
"Thẩm Hà khóc hỏi con, vì sao biết chuyện của daddy mà không nói cho nó, sau đó khóc chạy về, muốn dẫn mami bỏ đi! Tiều Hà chạy đằng trước, con đuổi theo sau. Thật vô lý, con tới rồi, Tiều Hà lại không thấy là sao?". Thẩm Duệ trả lời.
Hạ Nhật Ninh lập tức ra lệnh: "Tất cả tỏa ra đi tìm!".
Vừa dứt lời, Thẩm Thất liền kêu lên: "Khoan đã!".
Những người đó lập tức đứng lại, nghe lệnh Thẩm Thất.
"Chuyện này, không thể lộ ra! Tiều Hà nhất định sẽ không sao! Nếu làm bà nội kinh sợ, chúng ta khó có thể tránh được tội này!". Thẩm Thất kiên quyết nói: "Chuyện này, nhất định không được làm to ra! Dù là bà nội hay bà ngoại, các bà đều lớn tuổi rồi, không thể chịu được cú sốc này! Hiểu chưa?".
Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất: "Cũng có thể là Tiều Hà chỉ lạc đường thôi! Dù sao Hạ gia lớn như vậy! Yên tâm, nhất định sẽ tìm được".
Thẩm Thất gật đầu, tựa vào lòng Hạ Nhật Ninh.
Đúng lúc đó, một tin nhắn được gửi tới điện thoại Thẩm Thất.
Một tấm ảnh Thẩm Hà bị trói liền hiện lên màn hình.
Thẩm Thất vừa xem liền kêu lên: "Tiều Hà của em!".
Thẩm Lục giành lấy điện thoại, nhanh chóng phân tích hình ảnh, đồng thời xác định bức ảnh là thật hay giả: "Đây là ảnh thật, không phải photoshop".
Chỉ một câu nói, làm sắc mặt của tất cả mọi người lại thay đổi!
Thẩm Hà thực sự bị bắt cóc!
Toàn Thân Thẩm Thất mềm nhũn trong lòng Hạ Nhật Ninh, run lẩy bẩy.
"Nhật Ninh, đi cứu con gái chúng ta! Mau đi cứu nó! Nó mới ba tuổi!". Thẩm Thất run rẩy không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thẩm Duệ quay người định chạy ra ngoài, bị Lưu Nghĩa giữ lại.
"Con định làm gì?". Lưu Nghĩa vội vàng kêu lên: "Tiều Hà bị bắt cóc rồi, con còn định chủ động dâng mình lên, để đối phương có thêm một lợi thế sao?".
Thẩm Duệ liền bất động.
Lưu Nghĩa ngồi xổm xuống, thấy Thẩm Duệ đã khóc thút thít.
"Mẹ nuôi, có phải con rất vô dụng không? Tiều Hà bị bắt cóc ngay trước mắt con". Thẩm Duệ lặng lẽ rơi nước mắt: "Nếu lúc đó con giữ Tiều Hà lại, em ấy đã không xảy ra chuyện".
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, giơ tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Duệ, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, nếu con kéo Tiều Hà lại, đối phương có lẽ không phải bắt một đứa, mà bắt cả hai đứa đi rồi! Tiều Hà sẽ không sao đâu! Mẹ sẽ mang Tiều Hà về, được không?".
Thẩm Duệ gật mạnh đầu, rồi nhào vào lòng Lưu Nghĩa, tủi thân khóc nức nở.
Thẩm Lục siết chặt điện thoại di động, nói: "Để anh đi tìm xem sao!".
Hạ Nhật Kỳ kéo Thẩm Lục lại: "Đừng manh động. Nếu đối phương đã gửi ảnh tới, chắc chắn sẽ có hành động tiếp theo! Chúng ta cứ xem bọn chúng muốn gì đã! Nếu đối phương muốn tiền thì không còn gì tốt hơn, bao nhiêu tiền chúng ta cũng cho!".
Thẩm Thất run lên: "Nếu thứ bọn chúng muốn không phải tiền thì sao?".
Mọi người xung quanh liền im lặng.
Không phải không có khả năng này.
Dám bắt người từ trong nhà họ Hạ, gan cũng không phải lớn bình thường.
Nếu làm việc trong gia đình nhà họ Hạ, chắc hẳn biết rõ thực lực và thế lực của tập đoàn tài chính Hạ Thị.
Với tiền đề là nắm rõ thế lực nhà họ Hạ, còn dám làm như vậy, chứng tỏ chắc chắn không chỉ vì tiền.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh không kìm được lửa giận, nếu tìm được kẻ ăn cây táo rào cây sung đó, anh nhất định sẽ làm đối phương hối hận vì đã đến với thế giới này!
Công chúa nhỏ của anh mà cũng dám bắt cóc!
Đúng là không muốn chết tử tế mà!
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng loại bỏ mấy người, dầu tiên chuyện này sẽ không phải do Phùng Mạn Luân làm. Tuy Phùng Mạn Luân là kẻ địch của anh, nhưng Phùng Mạn Luân cũng nhìn Thẩm Hà lớn lên từ nhỏ, hơn nữa nếu Phùng Mạn Luân muốn bắt cóc Thẩm Hà thì quá đơn giản, hoàn toàn không cần tốn sức mang từ nhà họ Hạ đi như vậy.
Hơn nữa điều quan trọng nhất đó là, Phùng Mạn Luân không ngu như vậy.
Nếu bắt cóc Thẩm Hà là có thể ép Thẩm Thất ở bên hắn, hắn đã làm vậy từ lâu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...