Sau khi quyết định hợp tác với Sùng Minh để nuốt trọn địa bàn của Charley, Hạ Nhật Ninh luôn bận tối mặt.
Chuyện này không thể tiến hành công khai mà chỉ có thể âm thầm thực hiện.
Vì vậy, Hạ Nhật Ninh đã tiến hành một cách bí mật.
Hắn ở trong nước, chỉ huy đội ngũ ở nước ngoài dần dần thôn tính tất cả mọi thứ từ xa.
Lúc này, ở trang viên Cảnh Hòa, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Trong một căn phòng, có hai hàng người đang ngồi gõ bàn phím không ngừng, bọn họ thực hiện các mệnh lệnh khác nhau của Hạ Nhật Ninh.
Tất cả mệnh lệnh đều được truyền thẳng đến tai nghe của thủ lĩnh mỗi đội qua kênh mã hóa vệ tinh.
Nhiệm vụ của mỗi người đều không giống nhau.
Có bên đi giết người, có bên đi đàm phán, có bên thì đi giao dịch, còn có bên thì đi gặp mặt các vị quan chức cấp cao.
Toàn bộ mệnh lệnh đều được phát thẳng đi từ chỗ Hạ Nhật Ninh.
Mặc dù nhiều người, nhiều nhóm cùng chấp hành nhiệm vụ như thế nhưng mà Hạ Nhật Ninh chưa hề tính sai một bước nào.
Toàn bộ mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm khống chế của hắn.
Hắn giống như một đế vương ngồi trên ngai vàng nhìn bao quát toàn bộ thế giới, chỉ huy dứt khoát, chuyện nào ra chuyện nấy.
Từng bước đi của kế hoạch đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Mỗi một nhược điểm trong mục tiêu của kế hoạch đều được hắn chia ra trong đầu.
Sức mạnh và điểm yếu cũng như điểm mạnh của từng đội đều nắm rõ, nên hắn sẽ phát huy điểm mạnh, hạn chế điểm yếu.
Bây giờ là thời điểm tranh thủ từng phút một.
Giữa hắn và Sùng Minh, ai nhanh tay hơn thì người đấy sẽ giành được phần thắng lớn hơn.
Vì vậy, cả Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh sẽ đều dùng cách thức cũng như con đường riêng của mình để nhanh chóng thôn tính tất cả.
Mọi chuyện đều được ngấm ngầm thực hiện.
Đến sáng sớm ngày mai, khi mọi thứ đều đã được định đoạt, lúc đó giang sơn đã đổi chủ rồi.
Thành phố thay đổi, thế lực mới lại chia tách.
Đến lúc đó, thế giới này sẽ có phản ứng gì đây?
Hạ Nhật Ninh không biết mà cũng không thèm để ý.
Lúc này, Hạ Nhật Ninh đang lười biếng ngồi trên một chiếc ghế màu trắng được làm theo phong cách Châu Âu, hắn bình tĩnh đưa ra từng mệnh lệnh: “Tuyến số một đi gặp Charley, nói với ông ta, thời tiết thay đổi rồi, bảo ông ta mặc thêm quần áo vào. Tuyến số năm, giết chết người phục vụ trong quán bar Mê Tình tên là Đại Vệ, mang chiếc nhẫn trên ngón trỏ bên tay phải của hắn đi gặp tiểu thư X. Số tiền này nên chuyển đi rồi. Tuyến số mười một, cách hai mươi ki-lô-mét về hướng chín giờ từ chỗ bọn họ có một hòn non bộ, trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi muốn bọn họ san bằng chỗ đó! Tuyến số ba, nói với thuyền trưởng rằng, hắn đã để mất số hàng vào tay tôi rồi. Nếu muốn lấy lại món hàng đó thì bọn họ phải giết chết ông chủ của mình, sau đó đến tìm tôi. Tuyến số bảy, liên lạc với ba tôi để lấy chìa khóa, sau đó trực tiếp đi tìm Tam hoàng tử, tiếp theo sẽ có người sắp xếp thay cậu ta.”
Hầu hết mọi người chỉ biết Tập đoàn tài chính Hạ Thị có nguồn vốn kinh người chứ không hề biết thế lực của Hạ gia phân bố khắp nơi.
Đây là chuyện cơ mật nhất của Hạ gia.
Hạ Nhật Ninh là người phát ngôn của Hạ gia, cũng là người đứng đầu một bộ máy khổng lồ, bình thường hắn sẽ giấu tài, chỉ đến thời điểm quan trọng nhất mới ra tay.
Hoặc là yên lặng, hoặc là giết người bằng một đòn!
Tiểu Xuân đi tới đi lui để thông báo nhất cử nhất động của Sùng Minh.
Hạ Nhật Ninh xem kế hoạch hành động của Sùng Mình, sau đó điều chỉnh kế hoạch của mình khi cần thiết.
Đêm nay đúng là một đêm không ngủ!
Kế hoạch của Hạ Nhật Ninh được tiến hành quá bí mật, thậm chí ngay cả trên gương mặt Hạ Nhật Ninh cũng không lộ ra thứ gì.
Đây chính là sức mạnh thực sự của Hạ gia.
Cùng lúc đó, không khí chuẩn bị lễ đính hôn ở Phùng gia cũng rất ngột ngạt.
Phùng Mạn Luân đang ăn cơm cùng Thẩm Thất, còn ba mẹ của Phùng Mạn Luân thì đang lo liệu tất cả mọi thứ cần cho lễ đính hôn ở Phùng gia.
Ba của Phùng Mạn Luân tức giận nói: “Rốt cuộc thì ai mới là người quyết định trong cái nhà này?”
Ông nội của Phùng Mạn Luân liếc mắt nhìn con trai mình, vẻ mặt rất châm biếm: “Còn cần phải nói à?”
“Con vẫn chưa chết mà đã bị cướp hết quyền lực rồi!” Ba của Phùng Mạn Luân tiếp tục càu nhàu: “Đứa con trai bất hiếu này!”
Ông nội của Phùng Mạn Luân lại càng giễu cợt: “Ta cũng còn chưa chết đây này!”
Ba của Phùng Mạn Luân lập tức nghẹn họng.
Mẹ của Phùng Mạn Luân oán trách: “Được rồi, đừng nói nữa! Nếu như năm đó chúng ta không dồn ép nó quá mức thì làm sao rơi vào hoàn cảnh hôm nay chứ?”
Những người khác đều cứng miệng.
Năm đó bọn họ đã chèn ép Phùng Mạn Luân thế nào thì bọn họ chính là người rõ nhất.
Phùng Mạn Luân đã trưởng thành từng bước y như mong muốn của họ, hắn ta đã trở thành người mà họ muốn nhìn thấy.
Nhưng mà họ không ngờ rằng, khi đã đứng vững rồi, Phùng Mạn Luân lại lấy oán trả ơn, quay lại nuốt trọn Phùng gia.
Đừng nói đến ông nội của Phùng Mạn Luân, ngay cả bố mẹ ruột của hắn ta cũng trở tay không kịp.
Lúc Phùng Mạn Luân đẩy cánh cửa của phòng họp hội đồng quản trị, tuyên bố rằng hắn ta chính thức trở thành chủ tịch hội đồng quản trị mới kiêm thành viên ban giám đốc của tập đoàn điện khí Cự Lực của Phùng gia, thì cả Phùng gia đều sợ ngây cả người!
Phùng Mạn Luân đã vô tình nắm trong tay quyền sở hữu gần sáu mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn.
Không còn ai có thể làm lung lay địa vị của hắn ta nữa.
Cho dù là ba ruột của hắn hay là ông cụ đã từng rất tự cao tự đại của Phùng gia đều không thể nào ảnh hưởng đến hắn ta.
Lúc đó, toàn bộ người của Phùng gia mới thấy được rằng, người đàn ông ngày thường luôn cười dịu dàng, ấm áp kia thực ra lại ghê gớm như thế!
Phùng Mạn Luân chỉ cần một tháng mà đã thuận lợi tiêu diệt hết toàn bộ vây cánh đối đầu với mình, hắn ta không chỉ trở thành chủ nhân của Phùng gia giống như Hạ Nhật Ninh mà còn trở thành quốc vương của điện khí Cự Lực.
Đương nhiên, Phùng gia còn thua Hạ gia rất xa.
Nhưng chỉ tính ở Nghệ An thì đây đã là một chuyện long trời lở đất rồi.
Bên ngoài lại đánh giá Phùng Mạn Luân, họ đều cho rằng hắn ta chỉ xếp sau Hạ Nhật Ninh mà thôi.
Một người đàn ông có thể nhẫn nhịn ngần ấy năm, sau đó bỗng nhiên vùng dậy một lượt. Kiểu tính cách này quả thực rất đáng sợ.
Sau khi nắm chắc Phùng gia trong tay, Phùng Mạn Luân đã cho ba mẹ và ông nội về nghỉ hưu hết, hắn ta không để bọn họ có tư cách can dự vào bất cứ việc gì ở công ty nữa.
Ông nội hắn còn tàm tạm, dù sao tuổi tác ông ấy cũng cao rồi, ông nên sớm nghỉ hưu để duy trì tuổi thọ.
Nhưng mà ba mẹ của Phùng Mạn Luân thì vẫn còn trẻ, mới năm, sáu mươi tuổi mà đã về hưu, đúng là không ngồi yên được.
Nhưng mà ba mẹ của Phùng Mạn Luân còn chưa kịp hành động thì đã bị hắn ta ra đòn cảnh cáo, chỉnh đốn không hề nhẹ.
Bọn họ bị dọa đến mức không còn dám làm bất cứ chuyện gì sau lưng con trai mình nữa.
Bây giờ, Phùng Mạn Luân cũng không hề bàn bạc với bọn họ về chuyện cưới xin của mình, hắn ta chỉ hời hợt thông báo một tiếng rằng hắn ta sắp đính hôn, sau đó bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Lần này, ba của Phùng Mạn Luân trách móc rất nhiều.
Vì vậy, sau khi nghe vợ mình nói xong, ông ta buột miệng: “Cứ cho là lúc đó chúng ta ép nó trở nên thế này thì cũng vì muốn tốt cho nó thôi! Còn nó thì sao? Sau khi nuốt trọn Phùng gia, nó đã đối xử với chúng ta thế nào? Bây giờ, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự mà nó cũng không thèm bàn bạc với chúng ta, chỉ thông báo với chúng ta đúng một tiếng!”
Ông nội của Phùng Mạn Luân thở dài, sau đó khoát tay nói: “Ta già rồi nên ta không can dự vào những chuyện này nữa. Nếu con cảm thấy con có bản lĩnh chống lại nó thì con cứ chống lại đi!”
“Con...” Ba của Phùng Mạn Luân nghẹn lời: “Con chỉ nói thế thôi.”
Mẹ của Phùng Mạn Luân nhìn bộ móng tay vừa làm của mình, bà ta chậm rãi nói: “Nếu như có nói cũng không được gì, vậy thì cứ làm theo những gì nó bảo đi. Ngày mai, chúng ta chỉ cần diễn thật tốt vai trưởng bối là được rồi.”
Ba và ông nội của Phùng Mạn Luân đều không nói gì nữa.
Đúng thế, dù sao thì phản kháng cũng không có ích gì cả.
Sau khi tan họp, ba của Phùng Mạn Luân vội vàng kéo vợ mình về phòng, ông ta khóa cửa lại rồi thấp giọng nói: “Bà nói Khả Hân vừa ý với cậu nhóc nhà họ Văn rồi đúng không?”
Mẹ của Phùng Mạn Luân gật đầu: “Tối qua Khả Hân vừa gọi điện cho tôi. Nó nói, nó nhất định sẽ gả vào Văn gia.”
Ánh mắt ba của Phùng Mạn Luân sáng lên: “Có Văn gia làm chỗ dựa, chúng ta có thể trở lại như xưa không nhỉ?”
“Cũng có thể!” Mẹ của Phùng Mạn Luân mỉm cười: “Văn gia cũng không hề thua kém Phùng gia. Chỉ là vốn liếng của Văn gia không nằm ở đây mà thôi.”
Hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.
Cặp ba mẹ này chỉ quan tâm đến việc họ có thể trở lại như ngày xưa hay không, chứ không hề quan tâm đến chuyện rốt cuộc Phùng Khả Hân đã phải trải qua những gì.
Có lẽ, sự lạnh lùng của gia tộc có thể truyền nhiễm là sự thật.
Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân yên lặng ăn xong cơm thì Triệu Văn Văn cũng chăm sóc xong da mặt.
Vì để duy trì vóc dáng nên buổi tối Triệu Văn Văn chỉ ăn một chút rau xanh mà thôi.
Cho nên, cô ta chẳng thèm để ý đến một bàn đầy thức ăn ngon như thế.
Thẩm Thất mở chiếc rương nhỏ ra, cô đưa cho Triệu Văn Văn một chiếc mặt nạ dưỡng da: “Đây là bước cuối cùng trong công đoạn chăm sóc da mặt. Chị chỉ cần đắp nó trong mười phút rồi sau đó đi ngủ. Năm giờ sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu trang điểm.”
Triệu Văn Văn nhận lấy, cô ta liếc nhìn Phùng Mạn Luân bằng ánh mắt thâm thúy.
Phùng Mạn Luân lập tức ho khan một tiếng, hắn nói: “Nếu như em cần nghỉ ngơi sớm, vậy thì anh...”
Thẩm Thất vội vàng cắt ngang lời hắn ta: “Sư huynh, hay là anh về trước đi. Nếu như anh cứ ở đây, chị Văn Văn sẽ căng thẳng! Lỡ như căng thẳng quá không ngủ được thì phải làm sao? Em biết hai người là vợ chồng sắp cưới, cho nên không muốn rời xa nhau một phút nào. Nhưng mà, chỉ mỗi đêm nay thôi.”
Nghe thấy Thẩm Thất có ý đuổi người, đáy mắt Phùng Mạn Luân hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Nếu như là Triệu Văn Văn đuổi thì hắn sẽ trở mặt ngay.
Nhưng mà người đuổi lại là Thẩm Thất nên hắn ta không thể trở mặt được.
“Được rồi, vậy sáng mai anh sẽ đến sớm.” Phùng Mạn Luân nhìn chằm chằm Thẩm Thất rồi nói: “Các em nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Thẩm Thất nhanh chóng gật đầu.
Phùng Mạn Luân ôm Triệu Văn Văn một cái theo thông lệ rồi quay người ra về.
Sau khi Phùng Mạn Luân đi rồi, Triệu Văn Văn mới hỏi Thẩm Thất: “Hình như em không còn tin tưởng Phùng Mạn Luân như trước nữa thì phải?”
Ánh mắt Thẩm Thất lóe lên: “Dù sao thì anh ấy cũng có vợ chưa cưới rồi. Người làm sư muội như em cũng nên giữ khoảng cách chứ ạ?”
“Một khi những người bạn khác giới của em có bạn gái hoặc vợ chưa cưới thì em sẽ chủ động giữ khoảng cách với họ phải không?” Triệu văn Văn như cười như không nhìn Thẩm Thất.
“Hả?” Thẩm Thất lập tức nghẹn họng.
Chuyện này cũng còn tùy.
Ví dụ như, nếu như Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi ở bên nhau thì cô không cần làm như vậy. Bởi vì, bọn họ là một nhóm chơi với nhau. Thẩm Thất cũng không cần thiết phải gặp riêng Văn Nhất Phi, cho nên tình huống thế này sẽ không tồn tại.
Nhưng mà, nếu như là Phùng Mạn Luân thì cô lại vô thức muốn kéo giãn khoảng cách an toàn.
Triệu Văn Văn thấy Thẩm Thất do dự thì lập tức cười ồ lên: “Được rồi, chị chỉ đùa với em thôi! Em đi nghỉ đi, phòng dành cho khách của em đã được chuẩn bị xong rồi. Em đi nghỉ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm đấy.”
Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm, không cần phải trả lời câu hỏi này nữa rồi, may quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...