Chỉ nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc đẹp đẽ, đang tươi cười đi tới.
Thẩm Thất nhỏ tiếng nói với Hạ Nhật Ninh bên cạnh: “Nè nè, anh có nhớ trong các bộ phim cổ trang, khi khâm sai đại thần đi tuần, những tên dưới quyền của họ đều như vậy đúng không?”
Hạ Nhật Ninh chợt cười lên: “Đúng là có chút giống. Nhưng mà, anh không phải là khâm sai đại thần. anh sáu thì giống hơn.
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng rồi, lâu quá rồi em cũng không gặp anh ấy, bữa nào em phải về thăm anh ấy mới được.”
Hạ Nhật Ninh chớp chớp mắt: “Anh đưa em về.”
Thẩm Thất không trả lời, nhưng cứ tươi cười nhìn những bộ trưởng đó chào hỏi mình.
“Hạ tổng! Đúng là khó tin mà! Không ngờ Hạ Tổng lại ghé thăm thành phố Hải Phòng! Không biết ngài có chỉ bảo gì không?” Thị trưởng và bí thư nhiệt tình qua bắt tay chào hỏi Hạ Nhật Ninh, cứ như muốn ôm lấy vị thần tài này để cắn cho đã vậy.
Hạ Nhật Ninh từ tốn trả lời: “Tôi chỉ đến đây thăm bạn bè mà thôi, nghe nói các vị bộ trưởng ở nơi này thanh liêm công bằng, biết nghĩ vì dân nhất, là cha mẹ quan siêng năng hiếm thấy nhất, cho nên từ lâu tôi đã thầm ngưỡng mộ trong lòng, cứ muốn đến đây thăm hỏi từ lâu rồi. Chỉ tiếc rằng tôi quá bận rộn, nên vẫn chưa có thời gian rảnh. Bây giờ đột nhiên ghé thăm, đem lại phiền phức cho quý vị, thật ngại quá. Hiện giờ còn phải bắt hai vị đích thân nghênh đón nữa, đúng là hổ thẹn quá đi!”
Sùng Minh nghe thấy những lời khách sáo từ những người này, cảm thấy buồn cười vô cùng.
Quan trường đúng là giả dối mà.
Rõ ràng ba người này vừa mới gặp nhau lần đầu, nhưng trông có vẻ như đã quen biết suốt tám trăm năm rồi.
Sau khi chào hỏi xong Hạ Nhật Ninh, thì họ lại xoay người qua chào hỏi Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly.
Phải biết rằng, Văn Gia và Phạm Gia cũng là thần tài mà!
Sau khi chào hỏi xong hết, thì Hạ Nhật Ninh mới giới thiệu cho Thẩm Lục: “Vị này là CEO của - ông Thẩm Lục và Giám đốc điều hành ông Sùng Minh. Cũng là anh vợ của tôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt của thị trưởng và bí thư càng tươi rói hơn nữa: “Trời ơi, đúng là nở mày nở mặt mà! Nhiều khách quý như vậy đến thăm tệ xá, quả thật là trăm năm mới được một lần! Mời mọi người vào trong, mời vào!”
Thẩm Thất đi theo vào trong, thì đã nhìn thấy một số người con gái xinh đẹp nhìn về phía họ từ phía xa.
Những người khách đến ngày hôm nay, quả thật là quá bảnh bao mà!
Dù cho Hạ Nhật Ninh thể hiện ngoài Thẩm Thất ra, người con gái nào cũng đừng hòng tiếp cận.
Nhưng bên cạnh còn có các người đàn ông độc thân giàu có nữa mà!
Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly, còn có Thẩm Lục có nét đẹp hàng đầu kế bên, cộng thêm một người tuy hơi kém sắc nhưng khí chất cũng rất mê hoặc lòng người.
Cộng thêm một Lưu Nghĩa tomboy trung tính, sáng sủa bảnh bao.
Những người này, không biết đã làm lóe mắt hết bao nhiêu đôi mắt các cô gái.
Hạ Nhật Ninh bị thị trưởng và bí thư mời qua một bên, đi bàn bạc công việc cụ thể.
Để lại mọi người ở đó, bây giờ hầu như họ có thể hoạt động tự do.
Văn Nhất Phi vừa muốn đi nói chuyện với Lưu Nghĩa, nhưng không ngờ Lưu Nghĩa không thèm đoái hoài đến anh ta, mà xoay người đi qua một bên chào hỏi người khác.
Phạm Thành và Phạm Ly thì lại bị một đống cô gái xinh đẹp vây quanh.
Đừng tưởng rằng họ theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng thân là thiếu gia của công ty giải trí Phạm Thị, mỗi ngày đều bị các ngôi sao xoay quanh, nên họ đã sớm luyện thành kỹ năng giao tiếp rất cao siêu từ lâu rồi.
Nhất là khi ứng phó với các cô gái xinh đẹp.
Những kỹ năng đó tuyệt đối không hề thua kém Văn Nhất Phi chút nào.
Những người này, dường như đã bàn bạc từ trước rồi, cứ chia cắt Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, Phạm Thành Phạm Ly và Thẩm Lục ra.
Bây giờ chỉ còn lại Thẩm Thất và Sùng Minh là không ai đoái hoài đến thôi.
Được thôi, cũng không phải là không ai đoái hoài đến.
Mà là không dám đoái hoài.
Những người đàn ông đó, thử hỏi ai dám tiến gần đến Thẩm Thất chứ?
Chán sống rồi sao?
Sùng Minh lại là người lạ, vả lại còn hơi kém sắc nữa. Điều quan trọng nhất nhất nhất, là trên người anh ta tạo cho người khác một cảm giác không thoải mái, cho nên những người khác cũng lơ đi anh ta theo bản năng mất rồi.
Sùng Minh cứ cầm lấy ly rượu tìm Thẩm Thất trò chuyện.
Ặc ặc sớm muộn gì thì mọi người cũng là người một nhà, nên phải nuôi dưỡng tình cảm trước mới được!
Nhưng Sùng Minh đã cố gắng hết nửa ngày, cũng không cách nào nói ra được một câu.
Trước kia đều là anh ta quyết định hết tất cả mọi việc, anh ta sẽ giết chết hết những thứ mà anh ta cho là chướng mắt.
Những mỹ nhân mà anh ta thu thập, có người nào không ngoan ngoãn nghe lời, chiều theo ý anh ta chứ?
Có ai từng không sợ run dưới uy nghiêm của anh ta chứ?
Nhưng Thẩm Thất là ai chứ?
Là em gái yêu quý của Thẩm Lục mà!
Nếu đụng chạm đến Thẩm Thất, thì Thẩm Lục sẽ liều mạng với anh ta!
Cho nên, em vợ non nớt như vậy, thật đúng là không dễ dàng mở miệng chút nào!
Ngược lại Thẩm Thất vẫn ngờ nghệch nhìn Sùng Mình: “Anh có gì muốn nói với tôi sao?”
Sùng Minh ừ một tiếng, sau đó lại không nói thêm gì nữa.
Thẩm Thất chớp mắt nhìn anh ta: “Trước kia có phải chúng ta đã từng có xích mích gì không?”
“Không có.” Sùng Minh mạnh dạn trả lời, hắn cố tình lơ đi việc bôi xấu nhị thiếu phu nhân Hạ Gia trong buổi mừng thọ của Hạ Lão phu nhân bốn năm về trước!
Thẩm Thất gật đầu: “Vậy tại sao anh lại chần chừ như vậy?”
Sùng Minh uống hết ly rượu trong tay mình, nói với Thẩm Thất: “Những ân oán trước kia thì đừng nên tính toán nữa, dù sao thì bây giờ chúng ta vẫn có mối quan hệ hợp tác với nhau, có đúng không?”
Thẩm Thất gật đầu nghĩ, rốt cuộc anh ta muốn nói gì vậy?
“À, đúng rồi, cô có ngại khi anh cô và tôi ở bên nhau không?” Sùng Minh cắn chặt răng, cuối cùng cũng thốt ra được câu hỏi này rồi.
Thẩm Thất còn chưa hiểu ra: “Hả? Anh của tôi có quyền giao lưu với bạn bè mà! Cho dù là bạn bè như thế nào, chỉ cần là người anh ấy nhận định thì được rồi. Tuy tôi là em gái của anh ấy, nhưng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh ấy đâu.”
Sùng Minh hoang mang: “Ý của tôi không phải là vậy.”
Thẩm Thất vừa định hỏi ý anh ta là gì, thì Lưu Nghĩa đã gọi tên cô từ kế bên: “Tiểu Thất, cậu qua đây một chút nào! Bên này có cô gái muốn làm quen với anh cậu!”
Thẩm Thất chợt cười lên nói với Sùng Minh: “Tôi xin phép!”
Thẩm Thất lập tức đi về hướng của Lưu Nghĩa, nhưng ánh mắt đáng sợ của Sùng Minh đã nhìn về hướng cô gái đang căng thẳng bên kia mất rồi.
Hừ? Muốn làm quen với Thẩm Lục ư?
Hơ hơ hơ hơ.
Thẩm Thất vừa qua đó thì đã nhìn thấy cô gái ấy căng thẳng đến nỗi không nói được gì cả.
Lưu Nghĩa cứ cười không ngớt bên cạnh nói: “Tiểu Thất, cậu không biết đâu, anh cậu vừa mới xuất hiện trong đêm nay, thì không biết đã làm mê hoặc hết bao nhiêu người rồi! Họ không dám tưởng nhớ đến Hạ Nhật Ninh, nên chỉ có thể tưởng nhớ đến anh của cậu mà thôi!”
Lúc này cô gái mới lên tiếng: “Sự trung tình của Hạ Tổng, toàn địa cầu đều biết hết cả rồi. Chúng tôi không dám đụng vào đâu.”
Thẩm Thất tươi cười nói: “Có người tưởng nhớ đến anh tôi thì tốt chứ sao. Anh tôi cũng đã ba mươi tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa có thời gian yêu đương, mẹ của tôi cũng đang sốt ruột đây!”
Cô gái này chợt vô cùng kích động: “Tôi thật sự có cơ hội sao?”
“Đương nhiên được rồi! Chỉ cần cô có thể khiến anh tôi yêu cô, tôi dám đảm bảo, cả nhà tôi đều sẽ rất thích cô.” Thẩm Thất cười híp mắt nói: “Anh tôi những năm nay, chỉ lo công việc cho công ty, về tình cảm thì hoàn toàn trống rỗng. Cho nên, một khi yêu rồi, thì nhất định sẽ yêu hết lòng! Tôi đặt kỳ vọng vào cô đó nha!”
Cô gái ấy càng kích động hơn nữa.
Lưu Nghĩa dựa người vào quầy bar, hí hứng cười nói: “Cậu đúng là đã rất vất vả vì anh cậu.”
Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Đâu còn cách nào khác, những người anh này của tớ, là những mối nguy nan sầu não của nhà tớ! Ngoại trừ hôn sự của đại ca đã được quyết định, thì anh ba mỗi ngày cứ bận rộn với việc huấn luyện cho các binh sĩ, đừng nói là xem mắt, ngay đến về nhà cũng rất ít. Anh tư và anh sáu lại bận liên miên, hễ nghe thấy chữ xem mắt, thì chạy còn nhanh hơn gió nữa. Tớ vốn tưởng rằng anh năm sẽ kết hôn sớm nhất, rốt cuộc, ngày nào anh ấy cũng chơi bời lêu lổng, hoàn toàn không sốt ruột gì cả. Còn anh ruột của tớ, thì lại suốt ngày lấy cớ những người anh trước còn chưa kết hôn, cho nên anh ấy cũng không sốt ruột! Nhưng chúng tớ sốt ruột mà! Mẹ tớ là người sốt ruột nhất, ngày nào bà cũng nói về chuyện này cả.
“Tớ hiểu.” Lưu Nghĩa gật đầu.
Thẩm Thất xoay đầu qua mỉm cười nói với cô gái ấy: “Anh tôi ở bên kia kìa, cô yên tâm, anh tôi tốt lắm. Hãy dũng cảm đi làm quen với anh ấy đi!”
Cô gái ấy được sự động viên của Thẩm Thất, cuối cùng cũng có được dũng khí, chuẩn bị đi lên trước tìm Thẩm Lục thổ lộ lòng mình.
Thẩm Lục bị một đám người kéo qua một bên nói chuyện về game, bởi vậy nếu cô gái ấy đi qua đó, thì phải đi ngang qua môt hành lang dài.
Cô gái vừa đi tới vị trí hành lang, thì có một bóng người lướt thoáng qua, chặn ngang đường đi của cô ấy.
Cô gái ấy vừa ngước đầu lên, trong khoảng khắc nhìn thấy đôi mắt của Sùng Minh, cô ấy chợt sợ hãi lui về sau mấy bước.
Sùng Minh nhìn cô gái ấy với một ánh mắt kỳ lạ.
Hừ, cô ta dám có ý với Thẩm Lục ư?
Với tính cách trước kia của anh ta, thì sẽ giết chết cô ta ngay lập tức.
Nhưng mà, xem tình hình, hình như không thể làm như vậy được.
“Anh anh có việc gì sao?” Cô gái ấy bị sát khí mà Sùng Minh tỏa ra làm cho khiếp sợ.
Cô ấy chỉ là con gái nhà giàu nhỏ bé mà thôi, chưa từng gặp qua những trường hợp như vậy bao giờ.
Sùng Minh khẽ cười, đột nhiên đi về phía trước một bước, ép sát cô gái ấy vào tường: “Không có việc gì thì không thể nói chuyện với cô sao? À, cô gái, cô có biết cái gì gọi là yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên không?”
Cô gái chớp chớp mắt, suốt nửa ngày vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Người đàn ông này rốt cuộc là có ý gì?
Anh ta muốn thổ lộ với mình sao?
Nhưng tại sao ánh mắt của anh ta lại hung dữ như vậy?
Dù là người đàn ông đi tỏ tình, thì cũng đâu cần phải nhìn người ta với ánh mắt hung dữ vậy chứ?
“Đối với một người, tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, gặp lại thì sẽ không nỡ nào rời xa, tiếp theo đó sẽ là ở bên cạnh họ suốt đời.” Sùng Minh ung dung nói: “Cô có hiểu tâm trạng này không?”
Cô gái ấy gật đầu trong vô thức.
Trời ơi mẹ ơi!
Người đàn ông này thật sự đang thổ lộ với mình sao?
Nhưng mình đã chấm Thẩm Lục rồi mà!
Người đàn ông này tuy cũng không tồi, nhưng so với diện mạo của Thẩm Lục mà nói, thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, anh ta có biết không vậy?
Cô đã được sự ủng hộ của người nhà họ Thẩm rồi, đương nhiên phải kiên trì theo đuổi Thẩm Lục chứ.
Cho nên có cần từ chối anh ta không?
Cô gái ấy cứ âm thầm nghĩ trong lòng.
Sùng Minh khẽ ho một tiếng, anh ta định nói cho cô gái biết, anh ta đã chấm Thẩm Lục từ lâu rồi, để cô ta có thể bỏ cuộc sớm!
Nhưng anh ta còn chưa nói ra được câu nói quan trọng này, thì đằng xa đã vang lên tiếng của Thẩm Lục: “Đúng là hiếm thấy mà! Cuối cùng sở thích của anh cũng bình thường lại rồi! Cô gái này cũng khá đấy, nếu anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, gặp lại thì sẽ không nỡ rời xa, tiếp theo đó sẽ là ở bên cạnh họ suốt đời. Vậy thì phải trân trọng đối phương cho tốt!”
Sùng Minh suýt nữa thì hét to lên, người anh ta nói là Thẩm Lục, chứ không phải cô gái này!
Ai ngờ, Sùng Minh còn chưa kịp giải thích, thì cô gái ấy đã nhanh chóng chối bỏ: “Không phải đâu không phải đâu! Tôi và anh ta không hề có gì cả! Thẩm Tổng, thật ra từ lần đầu tiên gặp anh, thì tôi đã thích anh rồi. Tôi tên là Vương Tiểu Đậu, tôi có thể làm bạn với anh không?”
Ánh mắt giết người của Sùng Minh, chợt liếc về phía cô gái này.
Vương Tiểu Đậu đúng không?
Cô có tin tôi sẽ chém cô thành từng miếng đậu hũ không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...