Tất cả mọi người đều nhìn sang Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “chúng ta có thể nghĩ một cái cách nào đó không cần phải phá hoại ngôi mộ, mà vẫn lấy được chiếc chìa khóa. Sau đó còn công khai để họ biết được chìa khóa đang nằm trong tay chúng ta. Nếu làm như vậy, sự chú ý của đối phương sẽ nằm ở trên người chúng ta, mà không dồn sự chú ý vào mộ của bố nữa. Chỉ cần ánh mắt của cả thế giới đều chuyển sang người chúng ta, như vậy mộ của bố sẽ an toàn rồi, nhưng nói cách khác, chúng ta sẽ rất nguy hiểm đấy.
“Không sao cả! Em không sợ! Chỉ cần đừng hủy hoại mộ của bố là được!” Thẩm Thất lập tức trả lời rất quyết tâm và quyết liệt.
Đối với Thẩm Thất mà nói, sự yên nghỉ của bố, quan trọng hơn tất cả mọi thứ!
“Anh cũng đồng ý.” Thẩm Lục gật đầu nói tiếp: “Anh cũng tán thành làm như vậy. Chúng ta chỉ có canh giữ ngôi mộ, thì quá bị động mất. Khi chìa khóa đã nằm trong tay chúng ta, thì chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động.”
Thẩm Tử Dao cũng gật đầu đồng ý: “mẹ cũng đồng ý.”
Nhưng sau đó, Thẩm Tử Dao lại tiếp tục nói: “chìa khóa thì hãy để Nhật Ninh bảo quản trước. Tiểu Thất sẽ qua ở cùng chúng ta, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “vâng, được ạ.”
Thẩm Lục tiếp tục nói: “chúng ta hãy bắt tay vào việc ngay, đi tìm gặp Triển Hiểu Lâm. Từ miệng ông ta, chúng ta có thể dò hỏi được, thực chất là người nào đang dòm ngó đến cổ vật bằng đồng này.”
Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý.
Hạ Nhật Ninh nói: “vị trí hiện tại của Triển Hiểu Lâm không quá xa, được rồi, ngày mai mùng 4 chúng ta sẽ qua đó xem xem. Ta lấy danh nghĩa đến thăm chú để lấy cớ, chắc là ông ta sẽ không từ trối đâu. ”
Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý.
Thẩm Lục nói với Thẩm Tử Dao: “mẹ ơi, việc lần này hơi nguy hiểm, mẹ hãy ở lại nhà bà ngoại. ”
Lần trước để Thẩm Tử Dao ở lại Doanh Trại một mình, kết quả đã bị Tomas bắt cóc mất.
Sự việc lần đó, thật sự đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng Thẩm Thất.
Nghe Thẩm Lục nói vậy, Thẩm Thất liền gật đầu đồng ý: “đúng đúng đúng, ở Thẩm gia, chắc chắn là mẹ sẽ an toàn hơn đấy. Đối phương có ngông cuồng đến mấy, cũng sẽ không dám đến chỗ bà ngoại bắt cóc người đâu.
Thẩm Tử Dao cũng biết, mình đi cùng đến đó sẽ chỉ làm cho các con thêm vướng bận thôi, bà đành trả lời: “được rồi, vậy mẹ sẽ ở lại nhà bà ngoại mấy ngày. Các con ơi, nhất định phải lấy sự an toàn làm trên hết! Nhật Ninh, con là người hiểu biết và có năng lực nhất,” mẹ trao cho con cả hai đưa con cả trai cả gái của mẹ.
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm! Dù con có đánh đổi cả tính mạng này đi nữa, con cũng sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện đâu ạ! Hạ Nhật Ninh trả lời bà rất trịnh trọng.
“Ngoài ra cái cổ vật bằng đồng này, vẫn là để ở chỗ mẹ đi. “Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “sự việc này bây giờ, chỉ nên có bốn người chúng ta biết thôi. Phạm vi bí mật càng nhỏ sẽ càng tốt. Không phỉ là con không tin tưởng cậu và bà ngoại, mà là không thể đảm bảo họ sẽ không giống như bố con lúc uống say rượu, nhất thời lỡ mồm lại nói chuyện này ra. Nếu mà như vậy, chúng ta sẽ được ít hơn là mất đấy ạ!”
“Mẹ hiểu rồi. ” Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “vậy cứ để ở chỗ mẹ vậy. Mẹ sẽ lắp sẵn và cất nó lại chỗ cũ, giống như trước đây là được rồi. ”
Ba người liền gật đầu.
Sau một hồi bàn bạc xong hết mọi việc, Thẩm Thất đến chào hỏi Thẩm lão phu nhân, nói với bà ngày mai sẽ đi thăm nhà một người chú chưa một lần gặp mặt.
Thẩm lão phu nhân biết Thẩm Thất là con người trọng hiếu đạo, vì vậy cũng không có ngăn cản, chỉ dặn dò Thẩm Thất chuẩn bị thêm một chút quà chúc tết.
Vậy là, sáng sớm ngày mùng bốn tết, Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất và Thẩm Lục cùng ngồi xe ô tô, đi thẳng một mạch đến thành phố C nơi Triển Hiểu Lâm đang ở.
Từ thành phố G đến thành phố C, đi mất hai tiếng đồng hồ.
Một là do kỹ thuật lái xe của Tiểu Xuân quá tốt không điểm nào để chê trách, cũng do đang là dịp tết, và những người đi đường cũng rất ít, vì vậy đường rất thống thoáng đi một mạch đến thành phố C.
Triển Hiểu Lâm sinh sống ở một khu rất là cũ kỹ.
Khu này chắc cũng có đến ba mươi năm lịch sử rồi, tất cả các thiệt bị ở đây đều lão hóa rất là nghiêm trọng.
Những con người sống ở khu trong này, đa số đều là các công nhân viên chức xí nghiệp nhà nước trước đây và con cháu của họ
Sau đó vào năm 98 nổi lên phong trào thất nghiệp, các xí nghiệp nhà nước đều lần lượt đóng cửa, những công nhân viên chức trước đây cũng trở thành công nhân thất nghiệp, không thể không tìm con đường khác được.
Vì vậy, những người sinh sống tại khu vực này, bắt đầu có nhiều thành phần khác nhau, công việc gì cũng có hết cả.
Hiện nay thì rất ít thanh niên sinh sống ở đây nữa, đa số trong họ đều cho các công nhân đến từ nơi khác thuê lại, còn lại một ít số người già vì có tuổi nên không muốn chuyển đi.
Vì vậy khi chiếc xe thương vụ kéo dài xuất hiện trước cổng tiểu khu này, rất nhanh đã thu hút ánh mắt của một đám đông.
Đường trong tiểu khu này không được tốt lắm, nên xe ô tô phải đi rất chậm.
Đến cuối cùng, thật sự không thế đi tiếp được nữa, mọi người đành dừng xe ở ngoài, xách theo những món quà chúc tết, đi bộ vào bên trong.
Triền Hiểu Lâm cũng đứng trong đám đông đó xem cùng mọi người.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy, Triển Hiểu Lâm xắn tay áo lên nói: “hư, nhìn là biết đây là loại người làm giầu bất nhân rồi! Lái chiếc xe tốt như vậy, đến chỗ chúng ta để khoe khoang hay sao chứ! ”
Những hàng xóm xung quanh đều cười lên: “Triển Hiểu Lâm, anh đúng là không ăn được nho thì chê nho chua! Chẳng phải mấy hôm trước anh vừa nói, trước đây anh cũng có một người họ hàng rất giầu có sao? Thế sao bao nhiêu năm rồi mà cũng không thấy người họ hàng giàu có đó đến thăm anh vậy? ”
Triển Hiểu Lâm mặt rất bất cần nhổ một bãi nước bọt, nói tiếp: “chắc chết rồi. Mười mấy năm rồi còn gì! Nếu không phải vậy, anh ta dám không đến sao? Năm đó nếu không phải bố mẹ tôi đã nhận nuôi anh ta, làm sao anh ta có được thành tựu như ngày hôm nay? Tại thời điểm đó, anh ta đã là một doanh nghiệp rồi đấy! Nếu người họ hàng này của ta còn sống, nhất định ta sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều!”
Những hàng xóm xung quanh lại bắt đầu cười ồ lên: “Triển Hiểu Lâm lại đang nằm mơ rồi đấy! Ngày hôm qua còn kêu oang lên tìm người họ hàng kia đòi quyền thừa kế? Nói là muốn tìm lại cổ vật gì đó! Hư! Cổ vật cái gì chứ! Năm đó vợ chồng già lão Triển thật thà đến vậy, thì có được cái cổ vật gì chứ! Triển Hiểu Lâm lại đang lừa chúng ta rồi!”
Triển Hiểu Lâm trả lời rất tinh tướng phấn chấn: “mọi người đừng có mà không tin! Năm đó bảo bối của bố tôi đã bị tên Lâm Vũ Tường đó lấy mất! Nhất định tôi sẽ phải đòi lạ! Chính tôi mới là người thừa kế hợp pháp của bộ mẹ tôi! Anh ta dựa vào cái gì mà đòi độc chiếm tài sản của nhà tôi chứ? Chờ tôi tìm lại được bảo bối đó rồi, tôi sẽ không cần ở cái xó này nữa, ngày nào tôi cũng có thể ăn ngon mặc đẹp rồi! Đến lúc đấy mọi người đừng có mà ghen tỵ đấy!”
Những người xung quanh đều cười ồ lên, ai nấy đều cười nhạo Triển Hiểu Lâm là đồ ngốc mơ mộng hão huyền.
Nhưng tiếng cười của họ chỉ duy trì được một lúc.
Ngay từ phút Hạ Nhật Ninh bước xuống xe, tất cả mọi người đều im de không hề có một tiếng động nào.
Thân hình to cao của Hạ Nhật Ninh vừa xuất hiện trước mặt mọi người, khí thế tôn quý như vương giả không ai sánh nổi, ăn đứt hẳn tất cả những người ở đây
Khi Thẩm Lục bước xuống xe, tất cả mọi người đều cùng lúc hít một hơi lạnh thật mạnh.
Thật là đẹp quá trời luôn!
Đúng, chỉ có thể dùng từ này để lột tả về người đàn ông này thôi.
Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại đẹp và tinh tế hơn tất cả những người con gái ở đây.
Một người khí chất tôn quý rất là ngầu.
Một người tinh tế tuyệt đẹp điên cuồng.
Sự xuất hiện của hai người đàn ông này, ngay lập tức khiến người ta nghi ngờ về cuộc đời này mất.
May khi Thẩm Thất bước xuống xe, nhan sắc của cô không quá đáng đến mức độ này.
Nhưng khi Thẩm Thất đứng bên cạnh hai người họ, không hề bị ánh hào quang của hai người làm lu mờ sự duyên dáng của cô, từ đó cũng đủ để chứng minh khí chất tuyệt vời của cô rồi.
Mỗi khi ba người họ đứng cùng một chỗ, Tiểu Xuân và những người khác, đã quen với việc làm nền cho họ rồi.
Triển Hiểu Lâm nuốt mạnh miếng nước bọt: “mẹ tôi ơi! Trên thế gian này lại có thể có người đàn ông đẹp đến thế sao! Tiển Hiểu Lâm ta cũng coi như là được mở mang đầu óc rồi đấy! Tôi vẫn luôn nghĩ các diễn viên trên phim ảnh đã là quá đẹp rồi. Nhưng không ngờ trong cuộc sống thực tế, hóa ra còn có người đẹp hơn cả diễn viên nữa.
Lần đầu tiên những người hàng xóm xung quanh không phản bác lại cười nhạo Triển Hiểu Lâm, họ đều gật đầu đồng ý với cách nhìn nhận của anh.
Tiểu Xuân liếc qua đám đông, lập tức xác định Triển Hiểu Lâm, tiến lên một bước, nói với Hạ Nhật Ninh: “Tổng tài, người đàn ông mặc chiếc áo lông vũ màu nâu kia, chính là Triển Hiểu Lâm.
Hạ Nhật Ninh nhìn về hướng của Tiểu Xuân đang chỉ.
Anh nhìn thấy một người đàn ông bẩn thỉu đến cực điểm, đang nhìn mình và Thẩm Lục chảy nước dãi.
Hạ Nhật Ninh hơi nheo đôi lông mày.
Động tác này của anh khiến đôi mắt phượng, hơi nhắm nhẹ một chút, càng khiến anh thêm phần đẹp ma mị
Nước dãi của Triển Hiểu Lâm sắp chảy ra rồi.
Thẩm Lục cũng nhìn thấy Triển Hiểu Lâm, anh cũng không chịu nổi hơi nheo mày.
Tuy rằng từ tài liệu điều tra đã biết tên Triển Hiểu Lâm này rất không đáng tin cậy. Nhưng thật sự không ngờ tới, lại không đáng tin cậy đến mức độ này!
Ông ta thậm chí còn chảy nước dãi vì khuôn mặt của mình và Hạ Nhật Ninh!
Thẩm Thất cảm thấy rất bất ngờ.
Bảo sao năm đó bố nhất quyết không chịu nhận người em trai này, mà một mình phụng dưỡng bố mẹ đến lúc lâm chung.
Vì Triển Hiểu Lâm này, đúng thật là không ra gì.
Thân là một người đàn ông, mà lại chảy nước dãi vì hai người đàn ông rõ ràng là vãn bối của mình, tâm tư con người này đồi bại biết bao?
Nhưng, mục đích hôm nay là đến gặp Triển Hiểu Lâm để lấy tin tức, nên Thẩm Thất không thể không cố kìm nén sự ghê tởm đó, giả vờ thân thiết với đối phương.
Triển Hiểu Lâm này đối với anh trai và chồng mình, không biết đã có những ý tưởng đồ trụy nào, đến nỗi chảy cả nước dãi ra cũng quên cả lau.
Đúng là quá ghê tởm.
Hạ Nhật Ninh là người bình tĩnh nhất, anh tiến lên một bước, giả bộ không biết, hỏi mọi người: “xin hỏi vị nào là Triển Hiểu Lâm? Tôi là con của Lâm Vũ Tường, đặc biệt đến đây chúc tết chú đấy ạ!”
Triển Hiểu Lâm gần như nghĩ là tai mình có vấn đề!
Cái gì?
Con của Lâm Vũ Tường đến chúc tết cho mình sao?
Ba đứa con đều đẹp như này, đều là giống của Lâm Vũ Tường sao?
Năm đó, tên Lâm Vũ Tường kia đã có khuôn mặt thư sinh trắng trẻo, đã khiến ông ghen tỵ quá trời rồi.
Không ngờ là, con của ông ta cũng đẹp đến vậy.
Hàng xóm xung quanh đều ngẩn ngơ hết cả.
Không ngờ Triển Hiểu Lâm này bốc phét, hóa ra lại trở thành sự thật.
Ba người họ đi chiếc xe đẹp đến thế, mặc đẹp đến thế, lại gọi Triển Hiểu Lâm bằng chú sao?
Xem ra tên ma nghèo này sắp giầu rồi đây!
Triển Hiểu Lâm nghe thấy câu nói này của Hạ Nhật Ninh, liền chen khỏi đám đông, ánh mắt lập tức dừng ở những túi quà họ đang xách, đôi mắt lập tức sáng rực lên!
Phi Thiên mao đài!
Đây chính là loại rượu mà chỉ có những người giầu mới uống nổi!
Triển Hiểu Lâm lập tức nhiệt tình chạy lên nghênh đón: “chú chính là Triển Hiêu Lâm! Các cháu đến tìm chú đấy! Nào nào nào, nhanh theo chú vào nhà, ngoài kia rất lạnh đấy!”
Triển Hiểu Lâm dơ tay ra kéo Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục, hai người nhẹ nhàng tránh đi.
Tiểu Xuân lẳng lặng chặn lấy Triển Hiểu Lâm, nhét những túi quà vào tay Triển Hiểu Lâm, cười rất nhẹ nhàng: “đây là quà tết Tổng tài mua cho ông đấy ạ, hy vọng ông không chê.”
Triển Hiểu Lâm đưa tay ra nhận ngay, cười hây hây một tiếng: “sao lại chê được? Cháu nhìn xem, đến chơi là được rồi, lại còn mang quà cáp gì chứ? Nào nào nào, nhanh chân theo chú về nhà.”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhât Ninh hơi chớp chớp, anh trao đổi qua ánh mắt với Thẩm Lục và Thẩm Thất, vui vẻ theo Triển Hiểu Lâm đi về phía nhà ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...