Bóng lưng của Thẩm Thất vô cùng cô đơn và bất lực.
Hạ Nhật Ninh chậm rãi giơ tay lên, muốn giữ lại nhưng hắn thấy chiếc lưỡi bình thường rất lanh lợi của mình bỗng nhiên không tìm được lời nào để nói cả.
Tiểu Thất, đừng đi.
Tiểu Thất, đừng bỏ anh lại.
Tiểu Thất, đừng đối xử tàn nhẫn với anh như thế.
Đã yêu rồi thì làm sao dễ dàng quên đi được chứ?
Trái tim đã cho đi thì là sao có thể thu lại được chứ?
Thẩm Thất đứng trước cửa máy bay, cô chuẩn bị đi vào trong.
“Tiểu Thất!” Hạ Nhật Ninh vẫn cứ đuổi theo, nhưng đến lúc cách cô ba bước thì hắn dừng lại, giọng nói tràn đầy sự tủi thân: “Đừng đi, được không em?”
Thẩm Thất không quay đầu lại, đôi mắt cô đã đỏ lên từ lâu.
Thẩm Thất chỉ dừng chân lại một chút rồi tiếp tục bước đi.
Nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, hắn cũng không thể nào khống chế được tình cảm của mình nữa, hắn nhanh chóng xoay người đá vào một bên ghế.
Một cú đá tràn đầy sự giận dữ và không cam lòng đã khiến ba hàng ghế chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.
Hạ Nhật Ninh quay đầu bước đi.
Tiểu Xuân ở lại giải quyết hậu quả, còn những người khác đều đi theo Hạ Nhật Ninh.
Cùng lúc đó, cuối cùng thì Hạ lão phu nhân cũng biết được tin Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất ly hôn.
Lúc tin tức kia được đưa đến trước mặt Hạ lão phu nhân, thì bà suýt chút nữa không thở nổi.
Quản gia Hòa sợ đến mức gọi ngay bác sĩ Tần tới, trải qua một phen cấp cứu thì lão phu nhân mới tỉnh lại.
Hạ lão phu nhân vừa tỉnh lại thì liền không nhịn được mà quát to: “Đứa chắt trai của tôi!”
Ngay sau đó, Hạ lão phu nhân cầm lấy chén trà trong tay quản gia Hòa lên rồi ném mạnh xuống đất: “Bảo Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đến đây gặp ta!”
Tin tức của lão phu nhân rất nhanh nhạy.
Nhưng bà không hề biết rõ ràng chuyện bên trong.
Có người đã kể cho Hạ lão phu nhân biết cuộc nói chuyện của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất ở sân bay rồi.
Nhưng mà bà muốn tự mình kiểm chứng.
Thẩm Thất đang mang cốt nhục của Hạ gia, bà không thể để cốt nhục của Hạ gia lưu lạc bên ngoài được!
Đứa cháu gái đáng thương, chắc là bây giờ nó vẫn chưa biết mình đang mang thai đâu nhỉ?
Thế mà nó lại phải chịu đựng những đả kích và tổn thương mà vốn dĩ nó không nên chịu đựng.
Bà nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Hạ lão phu nhân nổi giận, những người phía dưới không dám chậm trễ mà vội vàng đi thông báo với Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Hạ Quốc Tường hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu mẹ ông đã gọi thì ông cũng không dám không đến.
Vưu Tâm Nguyệt thì đã đoán ra được nguyên nhân vì sao Hạ lão phu nhân lại muốn gặp mình rồi.
Người của bà ta cũng đã thông báo tin tức cho bà ta rồi.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cãi nhau ầm ĩ ở phòng chờ tại sân bay mà không hề né tránh ai cả.
Cho nên thăm dò tin tức rất dễ dàng.
Vừa nghĩ đến chuyện người khiến mình chướng mắt nhất là Thẩm Thất đã rời khỏi đây, đáy lòng của Vưu Tâm Nguyệt hiện lên sự hả hê mơ mồ.
Nhưng mà sau khi hả hê thì đáy lòng Vưu Tâm Nguyệt cũng hiện hiện lên sự bi ai.
Bọn họ đều là phụ nữ, đều có người chồng yêu dấu.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nói, nếu bắt Vưu Tâm Nguyệt rời xa Hạ Quốc Tường thì cũng là một tai họa trời sập đối với bà ta.
Bà ta là một sát thủ mà còn như thế.
Huống gì là một người bình thường như Thẩm Thất chứ?
Cô bé đó đúng là rất ưu tú.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn cố gắng chiến đấu một cách ngoan cường đến mức này.
Nếu như không phải vì Thôi Nguyệt Lam thì chắc là bà ta cũng sẽ thích Thẩm Thất.
Hạ lão phu nhân giục vội nên Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt nhanh chóng đến nhà lớn của Hạ gia.
Vừa vào đến cửa, quan gia Hòa đã nói sơ qua chuyện vừa xảy ra cho bọn họ nghe.
Hạ Quốc Tường liền quay đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt, gương mặt tỏ vẻ khiếp sợ.
Bây giờ chuyện còn chưa sáng tỏ cho nên vẫn chưa thể đưa ra kết luận được.
Hạ Quốc Tường liền hỏi tiếp: “Sức khỏe của mẹ tôi thế nào?”
“Vẫn tốt, chỉ là tức giận vô cùng cho nên mới không thở nổi. Bây giờ đã dịu lại nhiều rồi.” Quản gia Hòa nói: “Nhưng mà bác sĩ Tần nói rằng nếu như thường xuyên tức giận thì rất dễ đột quỵ.”
Đôi mắt phượng của Hạ Quốc Tường hiện lên một tia tàn nhẫn.
Lần đầu tiên ông bất mãn với vợ mình.
Ông có thể dúng túng cho vợ mình làm loạn đủ kiểu nhưng có một ranh giới cuối cũng đó chính là không được làm tổn thương đến mẹ ông.
Trong đáy lòng của Hạ Quốc Tường, tầm quan trọng của Hạ lão phu nhân còn vượt xa cả Hạ Nhật Ninh, thậm chí là Hạ gia.
Lúc Hạ lão phu nhân sinh Hạ Quốc Tường là một ca sinh khó.
Mà lúc đó lại còn sinh ở trong nước chứ không ra nước ngoài.
Với trình độ của y học lúc đó thì thì chỉ có thể sinh thường chứ không sinh mổ được.
Nói lời không dễ nghe.
Nếu như không thể sinh được thì chỉ có thể bỏ đứa bé đi, cố gắng khiến đứa bé chết đi rồi sinh nó ra.
Nhưng trong tình cảnh cấp bách lúc đó, Hạ lão phu nhân dù có chết cũng phải giữ lại đứa bé, hơn nữa, lúc đó cả di chúc và hậu sự đều đã được sắp xếp trước rồi.
Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng thì bà cũng sinh được đứa bé.
Nhưng cũng vì thế mà Hạ lão phu nhân bị thương, bà không bao giờ có thể sinh con được nữa.
Hạ Quốc Tường còn có thể sống trên thế giới này chính là vì Hạ lão phu nhân dùng mạng của mình đổi lấy.
Cho nên Hạ Quốc Tường rất hiếu thuận với người mẹ già của mình.
Tuy đã ở bên ngoài nhiều năm như thế nhưng cho dù đến đâu, ông cũng tìm những phương pháp kéo dài tuổi thọ về cho mẹ mình.
Lần này Hạ Quốc Tường trở về muộn cũng chính là vì ông đã thành tâm thành ý đi tìm phương thuốc bí truyền cho mẹ mình.
Hạ Quốc Tường luôn ngoan ngoãn với Hạ lão phu nhân.
Ngoại trừ lúc theo đuổi tình yêu khi còn trẻ khiến cho mẹ mình đau lòng thì ông sau đó ông không dám làm bà tức giận một lần nào nữa.
Mặc dù ông luôn ở nước ngoài chứ không ở nhà. Nhưng từ trước đến nay, ông chưa bao giờ ngừng nghe ngóng tin tức của Hạ lão phu nhân, hơn nữa ông âm thầm tìm kiếm những thứ tốt để tặng cho Hạ lão phu nhân dưới danh nghĩa của Hạ Nhật Ninh.
Thực ra thì việc này Hạ lão phu nhân cũng biết rõ.
Con trai hiếu thuân nên bà rất vui mừng.
Nhưng năm đó trái tim của bà đúng là đã bị tổn thương.
Cho nên đến bây giờ, bà vẫn không cho phép bọn họ dọn về nhà.
Tối hôm nay là lần đầu tiên sau ba mươi năm Hạ lão phu nhân tức giận đến thế.
Cả đời này bà mới tức giận như thế đúng hai lần.
Lần đầu tiên chính là lúc Hạ Quốc Tường từ bỏ quyền thừa kế để chạy theo tình yêu.
Lần thứ hai chính là vì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất ly hôn.
Mà nguyên nhân của lần ly hôn này chính vì Vưu Tâm Nguyệt.
Nếu như nói lần đầu tiên Vưu Thẩm Nguyệt vô tội thì lần này bà ta khó mà thoát tội.
Hai người bọn họ nhanh chóng đến trước giường của Hạ lão phu nhân.
Hạ Quốc Tường không nói câu nào mà lập tức quỳ xuống.
Vưu Tâm Nguyệt cũng quỳ theo.
Lúc này, Hạ lão phu nhân đã tỉnh táo lại.
Gian khổ tám mươi năm mà bà cũng vượt qua được.
Thì còn có chuyện gì quật ngã được bà chứ?
Ánh mắt của Hạ lão phu nhân quét qua người Vưu Tâm Nguyệt, sau đó bà nói với Hạ Quốc Tường: “Ta đúng là đã sinh được một đứa con trai ngoan. Cả đời chưa bao giờ làm ta đỡ lo, cũng chưa bao giờ để ta được sống thoải mái. Bây giờ già rồi, chỉ còn mấy năm nữa mà cũng không muốn ta sống! Sao nào? Thấy ta lớn tuổi rồi nên, thấy bà lão này đến tuổi chết rồi mà vẫn chưa chết nên không chịu được à?”
Nghe thấy những lời nói đầy thất vọng của Hạ lão phu nhân, Hạ Quốc Tường có cảm giác như sống không bằng chết.
“Mẹ à! Con sai rồi!” Hạ Quốc Tường nắm lấy tay Hạ lão phu nhân: “Mẹ trừng phạt con đi ạ!”
Hạ Quốc Tường không giải thích điều gì cho bản thân mình mà chỉ một mực nhận lỗi.
Hạ lão phu nhân lại không hề cảm kích, bà né tránh bàn tay Hạ Quốc Tường, quay đầu nói với Vưu Tâm Nguyệt: “Nói đi, ép đứa con dâu của mình ra đi rồi cô có cảm giác gì? Ép cháu trai của cô ra đi rồi cô có cảm giác gì?”
“Cái gì ạ?” Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đồng thời sửng sốt.
Hạ lão phu nhân lấy giấy xét nghiệm trên đầu giường rồi hung hăng ném thẳng vào mặt Hạ Quốc Tường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng: “Các người tự xem cho kỹ đi! Tiểu Thất đã mang trong mình cốt nhục của Hạ gia rồi. Vậy mà các người cứ ép nó đi bằng được! Đứa chắt trai của ta bị các người đuổi đi rồi!”
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt như bị sét đánh!
Bọn họ không hề biết chuyện này!
Thẩm Thất có thai rồi ư?
Vì sao bọn họ không biết gì nhỉ?
“Mẹ à, có phải có hiểu lầm gì không ạ?” Hạ Quốc Tường có chút mơ hồ, lúc quay đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt, đáy mắt ông tràn đầy sự bất mãn.
Vưu Tâm Nguyệt cũng mơ màng, nhưng bà ta tỉnh táo lại rất nhanh.
Dù sao Thẩm Thất cũng đi rồi.
Có nói gì cũng đã muộn rồi.
Bây giờ có chết bà ta cũng không thể thừa nhận những chuyện đó.
“Ta hỏi cô, ba của Thẩm Thất là Lâm Vũ Tường có đúng là đã chết trong tay cô không?” Hạ lão phu nhân nhìn Vưu Tâm Nguyệt, đúng là càng nhìn càng tức giận.
Trước đây bà đã không thích đứa con dâu này rồi, bây giờ lại càng không thích!
Nếu như Vưu Tâm Nguyệt vẫn tuân theo quy củ, giữ gìn phép tắc thì bà cũng sẽ nể mặt con trai và cháu trai mà âm thầm chấp thuận.
Nhưng đứa con dâu này còn chưa về nhà đã làm loạn lên rồi, muốn khống chế mọi chuyện của Hạ gia ư?
Bây giờ cháu dâu và chắt trai của bà bị ép ra đi cũng chỉ vì đứa con dâu này.
Điều này bảo bà làm sao mà thích nổi?
Vưu Tâm Nguyệt cắn môi, nhắm mắt trả lời: “Mẹ à, năm đó con cũng không biết người đó là Lâm Vũ Tường. Con là một sát thủ nên đương nhiên sẽ phải nhận nhiệm vụ của tổ chức thôi ạ.”
“Nói như vậy thì ông ấy đúng là do cô giết ư? Cô nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời!” Giọng nói của Hạ lão phu nhân trở nên nghiêm nghị.
“Vâng ạ!” Vưu Tâm Nguyệt nhắm mắt trả lời.
Dù sao bà ta cũng không thích Thẩm Nguyệt.
Cho dù Thôi Nguyệt Lam không thể lấy Hạ Nhật Ninh. Chỉ cần ép Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất ly hôn. Với thân phận, địa vị hay nhan sắc của Hạ Nhật Ninh thì còn cần phải sợ không có người phụ nữ nào sinh con cho hắn ư?
Đáy mắt của Hạ lão phu nhân tràn đầy sự thất vọng.
Đứa con dâu này đúng là khiến người ta thất vọng.
Bà đã cho Vưu Tâm Nguyệt cơ hội rồi.
Hạ lão phu nhân nói: “Hạ Quốc Tường, anh đã nghe thấy rồi chứ? Thẩm Thất vì biết vợ anh đã giết ba của mình nên mới muốn ly hôn với Nhật Ninh. Con bé mang cốt nhục của Hạ gia bỏ đi rồi! Các người đã hài lòng chưa? Không phải các người ghét Thẩm Thất sao? Bây giờ thì các người đều vui vẻ rồi chứ? Cuối cùng cũng nhổ được cái gai trong mắt chắc các người vui lắm nhỉ? Hay, hay lắm! Đúng là ta đã sinh được một đứa con trai ngoan! Lúc nào cũng đối đầu với ta, lúc nào cũng khiến ta khó chịu. Anh đã năm năm mươi tuổi rồi mà chưa khi nào anh để ta được sống thoải mái cả.”
Ngón tay của Hạ lão phu nhân run run, muốn đánh con trai mình một cái nhưng không có chút sức lực nào.
Hạ Quốc Tường nghe Hạ lão phu nhân nói vậy thì cả người đều luống cuống: “Mẹ à, con không có, con sai rồi!”
Hạ lão phu nhân mệt mỏi nhắm hai mắt lại, bà khoát tay: “Các người thôi hết đi, ta không muốn nhìn thấy các người nữa. Một bà lão không còn sống được bao lâu như ta không muốn bị con trai và con dâu làm cho tức chết. Ta khổ cả đời, nhịn cả đời, khó khăn lắm về già mới có được một đứa cháu dâu vừa ý. Vậy mà lại bị các người đuổi đi. Thôi bỏ đi, bỏ đi, các người đi hết đi, không cần phải quay về đây nữa. Ta không chịu được nữa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...