Người nhà họ Hạ nghe thấy Sùng Minh nói như vậy, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.
Đột nhiên ánh mắt sắc sảo của Hạ lão phụ nhân đảo qua người Sùng Minh, nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn không đổi.
Tuy Sùng Minh luôn mồm nói trong tay hắn có ảnh và video Thẩm Thất tặng tịu với những người đàn ông khác, nhưng Hạ lão phu nhân lại không hề tin hắn.
Ảnh và video có thể làm giả, nhưng nhân phẩm của một người thì không thể làm giả được.
Hạ lão phu nhân biết rất rõ Thẩm Thất là người như thế nào.
Nếu nói Thôi Nguyệt Lam dây dưa với những người đàn ông khác, thì Hạ lão phu nhân còn tin được.
Nhưng nếu nói là Thẩm Thất thì bà không bao giờ tin!
Sùng Minh ăn nói hùng hồn như thế, chứng tỏ hắn ta đang giữ thứ gì đó.
E rằng thứ đó sẽ gây bất lợi cho nhà họ Hạ.
Vì vậy, dù thế nào thì cũng phải điều tra rõ ràng.
Bằng không, bất kể chuyện đó có đúng hay không, thì danh tiếng nhà họ Hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hạ lão phu nhân tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra.
Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn Thẩm Thất, tốt lắm, Thẩm Thất rất bình tĩnh, không hề gấp gáp thanh minh chuyện gì.
Đủ điềm tĩnh, đủ tỉnh táo.
Đây mới đúng là con cháu nhà quyền quý!
Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Hạ Nhật Ninh, liền thấy ánh mắt hắn đã nổi lên ý định giết người.
Bà lại nhìn về phía Hạ Nhật Kỳ, chỉ thấy nó cau mày, rõ ràng cũng rất bất ngờ.
Hạ lão phu nhân lại nhìn con trai và con dâu mình một lượt, ánh mắt Hạ Quốc Tường lóe lên, chắc hẳn hắn đang ngẫm nghĩ độ thật giả của chuyện này.
Mà sắc mặt của con dâu Vưu Tâm Nguyệt rất lạ!
Thoáng chốc, Hạ lão phu nhân có thể kết luận, chắc chắn Vưu Tâm Nguyệt biết chuyện gì đó!
Quả nhiên đứa con dâu này là một kẻ không an phận!
Vừa mới về đây đã muốn bịa đặt nọ kia rồi?
Hừ, cô ta đã được sự đồng ý của bà già này chưa?
Có điều, nhìn sắc mặt cô ta bỗng chốc trắng bệch, có thể nhận thấy chuyện này không nằm trong tầm tay của cô ta.
Chỉ cần không nằm trong tầm kiểm soát của cô ta thì chuyện này rất dễ giải quyết!
Tiểu Thất liền có thể được minh oan!
Hạ lão phu nhân bình thản nói với Sùng Minh: “Vậy sao? Cháu chắc chắn chuyện này có liên quan đến nhà họ Hạ chứ?”
Sùng Minh ngạc nhiên nhìn Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân không tin ư?”
Nói xong, Sùng Minh gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng phải, cảnh tượng ghê tởm như vậy, quả thực khiến người ta khó mà tin nổi. Vậy thì...”
Sùng Minh quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Nhị thiếu phu nhân nhà họ Hạ, cô có tin không?”
Thẩm Thất còn chưa trả lời, sắc mặt của Lưu Nghĩa và Thẩm Tử Dao đã vô cùng khó coi!
Rốt cuộc gã đàn ông tai ngược này muốn làm cái gì?
Dám hỏi Tiểu Thất vấn đề như vậy!
Đúng là quá đáng!
Thẩm Thất khẽ cười: “Sùng Minh tiên sinh có phải người Việt Nam không?”
Sùng Minh khoanh tay: “Đương nhiên là không phải.”
Thẩm Thất gật đầu, cười nói: “Thảo nào! Chắc Sùng Minh tiên sinh không biết người Việt Nam có một câu ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Nhất định Sùng Minh tiên sinh cũng chưa từng nghe câu ‘thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc’ nhỉ? Không sao, hôm nay là một cơ hội tốt để Sùng Minh tiên sinh có thể hiểu và học tập hai câu nói này.”
Hạ Nhật Ninh vươn tay nắm lấy tay Thẩm Thất, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Hạ Nhật Ninh nói với Sùng Minh: “Nếu Sùng Minh tiên sinh đã nói mình đang cầm chứng cứ, vậy xin mời đưa ra! Tiểu Thất nói rất đúng, hôm nay là cơ hội quý giá để anh học hai câu ngạn ngữ này!”
Bỗng nhiên Vưu Tâm Nguyệt lên tiếng: “Không được!”
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không được?
Bây giờ không phải là lúc được hay không được!
Hạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà đã đoán ra được chuyện gì rồi.
Xem ra, đứa con dâu này đang giấu giếm chuyện gì đó.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh và Hạ Quốc Tường đều nhìn về phía Vưu Tâm Nguyệt.
Dường như Hạ Nhật Ninh cũng đã đoán ra được điều gì đó, nhưng ngay sau đó, đáy mắt hắn hiện lên vẻ giận dữ.
Chẳng lẽ, mẹ hắn cũng tham gia vào chuyện này?
Hạ Nhật Ninh cố nhịn cơn giận trong lòng, bây giờ không phải là lúc đôi co với người trong nhà, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt rồi nói!
Lần đầu tiên Hạ Nhật Ninh không nghe lời Vưu Tâm Nguyệt mà nói với Sùng Minh: “Nếu Sùng Minh tiên sinh đã mang bằng chứng đến đây, sao lại không tiết lộ một chút nhỉ?”
Cho dù hôm nay nhà họ Hạ phải mất danh dự, thì nhất định cũng phải rửa sạch oan khuất của Thẩm Thất!
Vợ của Hạ Nhật Ninh hắn, tuyệt đối sẽ không chịu họa thay người khác!
Thẩm Thất cảm kích nhìn Hạ Nhật Ninh, ngón tay khẽ siết chặt lại, nắm lấy bàn tay của Hạ Nhật Ninh.
Trong lòng bàn tay rất ấm áp, khiến lòng cô nảy sinh một loại hạnh phúc mang tên cảm giác an toàn.
Sùng Minh nheo mắt nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi đang định công bố đây!”
Chỉ cần là chuyện mà Sùng Minh muốn làm, thì không có kẻ nào có thể ngăn cản được.
Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội khiến nhà họ Hạ trở nên rối loạn.
Sùng Minh vỗ tay, lập tức có người mang một cái máy tính xách tay ra, đồng thời nhanh chóng kết nối máy tính với màn hình LED ở đây.
Máy tính được bật lên, người kia khẽ gõ một cái, nháy mắt có vài tấm ảnh hiện lên trên màn hình LED.
Chỉ thấy một cô nàng nóng bỏng, trên người không một mảnh vải che thân xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Có mấy người đàn ông khác nhau ôm cô ta làm những trò khiến người ta đỏ mặt.
Lúc bắt đầu chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô gái, sau đó màn hình xuất hiện tấm ảnh mặt bên của cô ta.
Lúc nhìn thấy mấy tấm hình này, Hạ phu nhân - Vưu Tâm Nguyệt bịt miệng, sắc mặt khó coi không thể tả.
Là Thôi Nguyệt Lam, đúng là cô ta!
Khoan đã, sao lại là Thôi Nguyệt Lam.
Nhân vật chính trong ảnh không phải Thẩm Thất sao?
Không phải Thẩm Thất là đối tượng bị vạch trần vào hôm nay sao?
Vì sao lại biến thành Thôi Nguyệt Lam chứ?
Lúc hình ảnh của Thôi Nguyệt Lam xuất hiện trên màn hình LED, biểu cảm của những người còn lại vô cùng đặc sắc!
Những người không rõ chân tướng, đều rối rít nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt mờ ám.
Bọn họ đều quan sát Thẩm Thất, không ngờ vị thiếu phu nhân đoan trang thế kia, vậy mà có thể phóng đáng như vậy sao?
Mà những người quen biết Thẩm Thất, lại thầm thở phào một hơi!
Đây không phải Thẩm Thất!
Đương nhiên không phải Thẩm Thất!
Sao Tiểu Thất của bọn họ có thể làm ra những chuyện như này chứ!
Dường như Hạ Quốc Tường cũng đoán ra được, cũng nghĩ tới lúc quay về nhà họ Hạ ăn cơm hôm đó, hình như Thôi Nguyệt Lam đột nhiên mất liên lạc...
Chẳng lẽ, hai chuyện này có liên quan với nhau?
Sắc mặt Hạ Nhật Ninh vẫn khó coi như cũ.
Hắn không ngờ người trong ảnh lại là Thôi Nguyệt Lam.
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng quay đầu nhìn Hạ Nhật Kỳ một cái, vẻ mặt của hắn ta vô cùng bàng hoàng!
Có đau lòng, có thương xót, có kinh hãi, có tức giận!
Hạ Nhật Ninh cụp mắt xuống.
Lẽ nào, anh trai thật sự có quan hệ với Lam Lam?
Vì thế, anh ấy mới không thể chấp nhận chuyện này?
Trải qua chuyện này, chắc hẳn anh trai sẽ hoàn toàn chấm dứt với Lam Lam nhỉ?
Sau khi chiếu hết ảnh, tiếp đến là video.
Video còn sống động hơn mấy tấm hình.
Sùng Minh rất hài lòng với hành động của mình, hắn tỏ vẻ say mê nói: “Thật sự không ngờ, thiếu phu nhân nhà họ Hạ lại phóng khoáng như vậy.”
Lưu Nghĩa không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!
Mặc kệ giáo dưỡng!
Mặc kệ lễ độ!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Cô thà mang tiếng vô giáo dục, cũng không thể giương mắt nhìn Tiểu Thất bị bôi nhọ danh dự như vậy!
Danh dự của một người con gái quan trọng biết bao, gã người nước ngoài kia có biết không?
Hắn đến để phá hoại chứ đâu phải đến để chúc thọ.
Lưu Nghĩa đã đoán đúng, Sùng Minh thật sự muốn gây rối!
Chẳng có mấy ai có thể khiến Sùng Minh đích thân đến gây náo loạn cả.
Bởi vì thực lực nhà họ Hạ lớn mạnh, mới có thể “mời” được ông phật lớn này tự mình ra tay.
Lưu Nghĩa không hề biết Sùng Minh, cho dù có biết, cô cũng không chút do dự mà đứng ra.
Vì đó là Tiểu Thất, đó là chị em của cô!
Cô tuyệt đối không thể nhìn Tiểu Thất chịu nỗi nhục nhã ở hoàn cảnh quan trọng như thế này.
“E rằng vị tiên sinh này đã nhầm lẫn gì chăng?” Lưu Nghĩa đẩy Văn Nhất Phi ra, bước đến bên cạnh Thẩm Thất, nói to: “Mọi người nhìn cho rõ! Trên tay người phụ nữ trong ảnh và video có một hình xăm. Các người xem lại trên tay của Tiểu Thất có hay không!”
Vừa dứt lời, Lưu Nghĩa quay người nắm lấy tay áo của Thẩm Thất, rồi kéo mạnh ra, hai ống tay áo lập tức bị xé rách!
Ngay sau đó, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen lộ ra trước mắt mọi người.
Hai cánh tay sạch sẽ, không chút tì vết!
Đừng nói là hình xăm, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Những người từng xăm mình đều biết, nếu hình xăm đã được xóa đi, thì vẫn để lại dấu vết, cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể biến mất sạch sẽ.
Trong video có hiển thị ngày tháng quay video, rõ ràng video này mới được quay mấy ngày trước.
Trong thời gian ngắn như vậy, Thẩm Thất hoàn toàn không thể xóa sạch hình xăm trên người, mà không để lại bất cứ dấu vết nào!
Thẩm Thất không ngờ Lưu Nghĩa nói là làm, nên nhất thời luống cuống đứng ngây ở đó.
Lưu Nghĩa cầm tay Thẩm Thất lên, lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn rõ chưa? Đây mới là thiếu phu nhân nhà họ Hạ này! Cô ấy rất cao thượng, chính trực, sao có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy được? Nếu các người muốn bêu xấu nhà họ Hạ, hãm hại Thẩm Thất, tốt xấu gì cũng nên tìm một diễn viên đáng tin vào chứ!”
Hành động của Lưu Nghĩa khiến Hạ Nhật Ninh vô cùng tán thưởng.
Nếu hắn nói những lời này thì không thích hợp, nhưng Lưu Nghĩa thì có thể.
Quả nhiên, Sùng Minh giả bộ kinh ngạc kêu lên: “Ấy chết, Hạ tổng, thế mà anh lại cho phép người đàn ông khác xé quần áo của vợ mình trước mặt bao người như vậy? Chẳng lẽ đàn ông Việt Nam ai cũng yếu đuối như này sao?”
Lưu Nghĩa hào sảng vỗ ngực nói: “Vị tiên sinh này, nếu anh bị cận thị thì phiền anh đeo kính vào rồi nói tiếp! Đàn ông Việt Nam có yếu đuối hay không, tôi khó mà nói. Nhưng anh còn chưa nhìn rõ giới tính của tôi mà đã phát ngôn bừa bãi, thì đúng là đui mù. Lưu Nghĩa tôi đi không đổi tên, đứng không đổi họ, tôi là phụ nữ chính hiệu đấy. Tiểu Thất là chị em của tôi, sao tôi lại không thể chạm vào cô ấy? Chúng tôi là bạn bè, là người thân của nhau, vì sao tôi lại không được xé áo cô ấy chứ? Đừng nói là xé hai ống tay áo, cho dù xé hết quần áo trong tủ của cô ấy, thì có liên quan gì đến anh?”
Những người đang có mặt ở đây suýt chút nữa dành cho Lưu Nghĩa một tràng pháo tay.
Nói hay lắm!
Quả nhiên, Sùng Minh lập tức biến sắc.
Bao nhiêu năm qua chưa có kẻ nào dám nói với hắn như vậy!
Lúc Sùng Minh định nổi đóa, Hạ Nhật Ninh vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng ra mặt.
Hạ Nhật Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Sùng Minh, bước chân vững vàng, giọng nói rất kiên định: “Bây giờ, liệu Sùng Minh tiên sinh đã học được hai câu ngạn ngữ kia hay chưa? Nếu học xong rồi, anh nên nói với Tiểu Thất một tiếng cảm ơn mới phải, đúng không?”
Vẻ mặt của Sùng Minh càng thêm khó coi hơn: “Bảo tôi cảm ơn ư? Đời này Sùng Minh tôi chưa từng nói cảm ơn bao giờ!”
“Vậy sao?” Hạ Nhật Ninh lập tức rút súng ra, chĩa vào thái dương Sùng Minh, lạnh lùng nói: “Chắc hẳn Sùng Minh tiên sinh đã nghe nói đến kỹ thuật bắn súng của tôi rồi nhỉ. Vậy Sùng Minh tiên sinh có muốn đoán thử xem, là động tác của anh nhanh, hay đạn của tôi nhanh hơn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...