Nhìn Thẩm Tùng Tân thuận lợi kết hôn, Thẩm Hà giống như người mẹ lao tâm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng tử Joel bước đến gần và nắm tay Thẩm Hà, cười nói: “Nhìn vẻ mặt căng thẳng của em kìa, không biết, còn tưởng em mới là mẹ ruột đấy.
Thẩm Hà nghe xong bật cười: “Tuy em không phải mẹ của nó, nhưng cũng gần giống vậy. Bao nhiêu năm qua, em luôn xem nó như hậu bối của mình.”
Nhìn không khí náo nhiệt, Thẩm Hà đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi trước một bước đi. Phải rồi, Thẩm Viễn đâu mất rồi? Lúc nãy cậu nói với em, kêu em phải nói chuyện đàng hoàng với nó, lớn như vậy rồi, và vẫn chưa chịu nghe lời nữa.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ mình, hoàng tử Joel cũng lo lắng luôn một phần: “Em đó, em lo lắng quá mức rồi! Trong nhà có nhiều anh em như thế, không có đừa nào mà em không lo hết.”
Thẩm Hà thở dài: “Ai nói không lo chứ? Ai biểu em là chị hai? Đi thôi, chúng ta tự lái xe đi về.”
Joel dịu dàng nhìn vợ của mình, trả lời nhỏ nhẹ: “Ừ.”
Hai người vừa đến bãi đậu xe, đã nhìn thấy Thẩm Viễn và Văn Gian Thanh, Hạ Thẩm Châu ba người, đang quàng vai nhau đến, ba người đang trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện ra chị hai đáng sợ và anh rễ bất lực đang đi tới từ phía sau lưng của họ.
Thẩm Hà không ngờ nghe lén được Thẩm Viễn đang rủ rê Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu đi chơi với nhau, và không ngờ dám quên cuộc hẹn của mình, nhất thời nóng giận, dùng chân đá vào một cú thật mạnh!
Ba tên nhóc vừa định nổi nóng, quay đầu đã thấy một Thẩm Hà đang sôi máu sùng sục!
Thẩm Viễn ngay lập tức nhớ ra lời dặn dò lúc nãy của Thẩm Hà.
Tiêu rồi, chọc giận chị hai rồi!
Đừng mà, chết thật!
Thẩm Viễn nhanh chóng xin tha tội: “Chị chị chị chị, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không cố tình quên mất lời hẹn với chị đâu! Chẳng phải giờ em đã ở đây rồi sao?”
Thẩm Hà tiếp tục nói với giọng bực tức: “Lên xe, theo chị về nhà, chị có chuyện cần nói với em!”
Thẩm Viễn ngoan ngoãn theo Thẩm Hà đi qua đó.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh vừa định rời khỏi, Thẩm Hà đã lạnh lùng nói: “Hai đứa em cũng đi theo chị luôn!”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đồng thanh kêu lên: “Không phải chứ? Chị, chị ruột à! Người chị cần giáo huấn là Thẩm Viễn, tại sao lại kéo hai tụi em theo chứ!”
“Bớt nói nhảm! Đi đi!”Thẩm Hà trả lời vẻ tức giận, quay lưng bước lên xe.
“Anh rễ...” Thấy cầu xin không xong, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh bắt đầu quay sang hoàng tử Joel, nhìn anh ta vẻ mặt tội nghiệp.
Joel cũng không biết phải làm sao, đưa tay chỉ chỉ vào Văn Gian Thanh rồi lại chỉ chỉ vào Hạ Thẩm Châu, nói với giọng thật nhỏ: “Biết rõ chị của tụi em đang giận, còn không mau lên xe à? Về nhà nhận lỗi cho đàng hoàng đi!
“Dạ, anh rễ! Anh rễ à, anh phải giúp năn nỉ nhé!” Văn Gian Thanh nhanh chóng nói thêm: “Chị hai chỉ nghe mình anh thôi, anh mà không giúp năn nỉ, chắc tụi em chết mất!”
Joel gật đầu, nói nhỏ tiếng: “Mau lên xe đi!”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nhìn nhau, rồi đành phải đi lên xe.
Năm người cùng nhau lên xe, lần lượt khởi động hai xe, hướng về chân núi và chạy xuống.
Bọn họ không biết được rằng, ngay khi bọn họ rời khỏi không bao lâu, bóng dáng của Gia Cát Du Du đã từ từ bước ra từ một góc của bãi đậu xe.
Gia Cát Du Du vẻ mặt nham hiểm nhìn về hướng xe hơi rời khỏi, hai tay khoanh lại, tự lầm bầm với mình: “Con trai của tôi kết hôn, người mẹ này làm sao không tới cho được, các ngươi mượn hôn lễ của con trai tôi để thu hút sự tập trung à! Ôi, Thẩm Hà, cô đã cướp con tôi, thì cô phải nhận lấy báo ứng! Tôi đã để lại món quà cho các người ở phía trước, các người phải sử dụng nó cho thật tốt nhé! Xịch xịch xịch xịch...”
Thẩm Hà lúc này vẫn còn khá giận.
Bây giờ đang là giai đoạn phản động của ba đứa em, nếu không dạy dỗ cho tốt, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng phải dạy dỗ thế nào, cũng là chuyện khiến cô phải đau đầu.
Joel ngồi bên cạnh vừa lái xe vừa khuyên Thẩm Hà: “Được rồi, đừng giận nữa, em nhìn mỗi khi em giận, ba đứa nó đều sợ đến xanh hết cả mặt!”
Thẩm Viễn ngồi phía sau nhanh chóng nói theo: “Phải đó phải đó, chị à, bọn em thật sự biết lỗi rồi mà!”
Thẩm Hà tằng hắng một tiếng, nói: “Biết lỗi rồi vẫn...”
Thẩm Hà còn chưa kịp nói hết câu, xe hơi đột nhiên lắc hẳn sang một bên, Thẩm Hà ngẩng đầu lên, phía trước có một chiếc xe tải lớn đang nhắm vào họ mà xông tới.
“Cẩn thận đó!” Năm người trên xe cùng nhau hét lên thật to.
Joel xoay bánh lái, vừa định đạp thắng, thì phát hiện thắng xe đã không ăn!
Sao lại thế?
Ngay lúc này, giọng của Văn Gian Thanh vọng lên từ phía sau xe: “Tiêu rồi, xe hơi bị người ta phá rồi, thắng xe không ăn!”
Thẩm Hà vừa định tháo dây an toàn định nhảy xe, mà ngay lúc này, chiếc xe tải trước mặt lại nhắm vào họ để tông một lần nữa.
Đối phương rõ ràng là muốn giết người!
“Giữ chắc nhé!” Joel kêu lên thật to, một lần nữa xoay bánh lái.
Và khu đất trống vốn dùng để cách ly bảo vệ, giờ đột nhiên lại xuất hiện một hố to.
Xe của Joel trong chốc lát đâm vào vách đá, cả chiếc xe rơi thẳng xuống dưới.
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu ở phía sau chứng kiến cảnh này, phải nói là phát điên lên được.
“Chị hai!” Hai người thét lên một tiếng, lập tức phóng qua bên đó.
Ngay lúc này, chiếc xe tải một lần nữa hướng vào Văn Gian Thanh mà xông tới.
“Tôi...” Văn Gian Thanh còn chưa kịp chửi hết câu, cả chiếc xe đã xông tới rồi, thế là cậu lách người theo phản xạ, nhìn qua hướng vách đá và nhảy xuống.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống, trong đầu Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu đều xuất hiện cùng một ý nghĩ: “Xong rồi, lần này xong thật rồi!
Đùng...
Thẩm Hà chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, và rồi có một người nắm chặt lấy bản thân, trong chớp mắt đã kéo mình lên từ dưới nước.
Thẩm Hà chỉ nghe loáng thoáng bên tai giọng nói kinh ngạc: “Cứu lên rồi, cuối cùng cũng cứu lên rồi!”
Sau đó, Thẩm Hà lập tức chìm vào hôn mê.
Trước khi cô hôn mê, trong đầu Thẩm Hà đã nghĩ: Cũng may dưới vách đá là nước, nếu không là mất mạng rồi!
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Thẩm Hà cảm thấy toàn thân đau rất dữ dội, động đậy một chút cũng có thể đau đến chết đi được.
Một giọng nói nhói tai văng vẳng bên mình: “Chết đến nơi rồi còn trị gì nữa? Ốm thế này bán cũng không được nhiêu tiền, chết rồi lấy chiếu cuốn lại là xong! Nếu mày dám bỏ tiền ra trị bệnh cho nó, bà đây sẽ không nhìn mặt mày nữa! Để tao xem mày còn có thể lấy vợ được không!”
Thẩm Hà nghe giọng nói này, cảm thấy thật ồn ào.
Cô ta là ai?
Sao dám cả gan ồn ào bên tai mình thế này?
Thẩm Hà cố gắng mở to con mắt mình ra, sau khi cô đã dùng hết sức mình, cuồi cùng cũng mở mắt ra được.
Khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, đã nghe tiếng mấy đứa nhỏ xung quanh, đang khóc hu hu: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, chị hai cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Thẩm Hà chớp chớp mắt, xuất hiện trước mắt mình, là một mái nhà cũ kỹ đến nổi không che được mưa gió, và nó đang rung rinh lắc lư trên kia, và có thể sẽ sập bất cứ lúc nào.
Đây, là đâu vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...