Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Phạm Đậu Đậu lập tức nói: “Đừng nói bậy, anh với Tiểu Đào không có chuyện như vậy. Anh chỉ xem em ấy là em gái, hoàn toàn không có tình cảm nào khác.”

Phạm Đinh Đinh nhún vai, không vòng vo về chủ đề này, bắt đầu trò chuyện với Phạm Đậu Đậu về những người khác.

Võ Vạn Kỳ và những người trong võ quán lái xe thẳng tới khách sạn.

Do lần này, Võ Vạn Kỳ giành được hai giải thưởng là quán quân cá nhân và quán quân đồng đội, cho nên ông chủ vô cùng vui vẻ, và bao lấy căn phòng ở một khách sạn địa phương, cho mọi người thả lòng, thư giãn một chút.

Võ Vạn Kỳ là con gái, nên một mình có một căn phòng riêng.

Còn những người khác thì hai người một căn phòng, và đều nằm ở tầng dưới hết.

Vào giờ ăn cơm, một đám người vui vẻ mở một bữa tiệc ăn mừng trong nhà hàng.

Tửu lượng của Võ Vạn Kỳ rất tốt, nhưng khó chống nổi nhiều người đến chuốc rượu!

Một ly, một ly mà uống vào, cho dù tửu lượng tốt tới cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi.

Ông chủ cũng uống rất nhiều, vỗ vào vai Võ Vạn Kỳ và líu lưỡi nói: “Vạn Kỳ à, em hãy cố gắng làm, về sau sẽ không đối xử tệ em đâu!”

Võ Vạn Kỳ cũng uống rất là nhiều, nói lắp bắp: “Vậy thì mai em muốn xin nghỉ một ngày để nghỉ ngơi một chút, được không ạ?”

“Một ngày sao được, cho em nghỉ ba ngày luôn! Cứ nghỉ thoải mái!” Ông chủ hào phóng mà vỗ vào vai của Võ Vạn Kỳ, vừa khóc vừa cười nói: “Đạo quán chúng ta có thể nói là lần đầu tiên đoạt được cùng lúc hai giải thưởng quán quân! Em là người lập công lớn! Tôi nhất định phải phát cho em tiền thưởng!”

Võ Vạn Kỳ liền khiêm nhường nói: “Không cần, không cần đâu!”

“Cần, phải cần chứ!” Ông chủ người lắc la lắc lư rút điện thoại ra, chuẩn bị chuyển tiền cho Võ Vạn Kỳ.


Võ Vạn Kỳ tiếp tục khiêm nhường nói: “Tiền thưởng thi đấu lần này ông đã cho em rồi, ông chủ, ông không cần cho em thêm tiền gì nữa!”

“Phải cho, phải cho chứ!” Ông chủ cố chấp lắc lư điện thoại nói: “Phải đối xử tốt với người lập công chứ!”

Đing đong, tiền đã chuyển vào thẻ rồi.

Võ Vạn Kỳ trong cơn say rượu mắt mờ nhìn thấy được, ông chủ đã chuyển số tiền bảy triệu đồng chẵn cho mình.

“Ba ngày này cứ nghỉ ngơi cho khỏe, hãy mua sắm quần áo cho mình đi, em coi em đi, ngoại trừ mặc đồng phục làm việc của võ quán chúng ta, em không có một quần áo đẹp đẽ gì để mặc.” Ông chủ vỗ vai Võ Vạn Kỳ nói: “Con gái cỡ tuổi như em, ăn mặc đơn giản như vậy rất là hiếm gặp.”

Võ Vạn Kỳ cầm lấy điện thoại và cười như điên: “Vâng, vâng”

Ông chủ toàn người lắc lư quay lưng rời khỏi và đi cụng ly với những người khác, Võ Vạn Kỳ ôm lấy điện thoại vui vẻ tới nỗi không tả được.

Những người khác thấy Võ Vạn Kỳ đã thực sự uống quá say rồi, bèn cho cô về phòng và nghỉ ngơi trước.

Võ Vạn Kỳ cũng không từ chối, cầm lấy túi xách và ôm lấy điện thoại, lắc la lắc lư rời khỏi nhà hàng, trở về phòng của mình.

“1913, 1913...” Võ Vạn Kỳ đi loạng choạng và cầm thẻ phòng, mơ màng tìm phòng của mình trong cơn say rượu.

Tuy nhiên, đường đi của khách sạn cong quẹo, quẹo bên trái quẹo bên phải, Võ Vạn Kỳ càng đi càng mơ hồ.

“Kỳ lạ thật, phòng 1913 ở đâu ta... đây là đâu vậy? Mình đang ở đâu đây?” Võ Vạn Kỳ nhìn thấy biển số trước mặt, chỉ cảm thấy chóng mặt và hoa mắt, bước chân càng lúc càng bủn rủn.

Vấp chân loạng choạng trong từng bước đi, trong chốc lát tựa người vào bức tường.


Đúng lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh vang lên tiếng kêu mở nhẹ “Cọt kẹt”, Võ Vạn Kỳ đưa mắt nhìn qua khe cửa hở.

Đúng lúc, đối phương cũng nhìn về phía Võ Vạn Kỳ.

Cả hai vừa nhìn mặt nhau, thì cùng lúc la lên: “Sao lại là ngươi! Ngươi sao ở đây?”

Phạm Đinh Đinh chớp mắt nắm chặt cánh tay của Võ Vạn Kỳ, không cho cô chạy thoát.

Lần này mà cho cô ta chạy thoát nữa, lần sau không biết khi nào mới gặp được cô ta.

Người đàn bà này giống như con cá vậy, trơn tới nỗi mà tuột khỏi tay, không cẩn thận thì mất bóng luôn.

Võ Vạn Kỳ đột nhiên cảm thấy bên trong bao tử có chút khó chịu, muốn rút thân rời khỏi.

Nhưng Phạm Đinh ĐInh cứ nắm chặt lấy cổ tay cô không buông ra.

“Anh bỏ tay ra, bỏ ra!” Võ Vạn Kỳ uống tới say bí tỉ, sức lực không mạnh khỏe như lúc trước, giằng co mấy lần, vẫn không thể thoát khỏi sự kéo giữ của Phạm Đinh Đinh.

“Không buông! Tôi khó khăn lắm mới tìm được cô, tôi tuyệt đối không buông cô ra đâu!” Phạm Đinh Đinh không quần què nói với Võ Vạn Kỳ rằng: “Hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng!”

Rõ ràng cái con khỉ!

Võ Vạn Kỳ trong lòng muốn điên lên và chửi rủa: Bà đây trên người có bao nhiêu tiền đều đã đền cho mày rồi, mày còn muốn gì nữa chứ!


“Ông mau thả tay ra, tôi muốn, tôi muốn...”Võ Vạn Kỳ lấy một tay khác che miệng mình lại, cô thực sự chịu không nổi rồi!

Muốn mửa lắm rồi đó!

Phạm Đinh Đinh vẫn kiên trì không buông tay: “Không được, tôi tuyệt đối không thả cô đi! Hôm nay nhất định phải nói rõ với cô một số chuyện...”

Ngay sau đó, Phạm Đinh Đinh còn chưa nói hết, Võ Vạn Kỳ nhịn không được liền hướng về phía người Phạm Đinh Đinh, òa lên một tiếng, nôn ra hết!

Do đó, Phạm Đinh Đinh ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Vạn Võ Kỳ ói mửa về phía lòng ngực của anh.

Phạm Đinh Đinh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, chớp mắt trở nên xanh mặt!

Cô, Cô giỏi lắm!

Phạm Đinh Đinh định quay trở về phòng tắm rửa.

Nhưng sau đó suy nghĩ lại, không nên cho Võ Vạn Kỳ đi khỏi như vậy được, cho nên cố lôi kéo nắm chặt Võ Vạn Kỳ đi vào phòng mình, tiện tay khóa chặt cửa phòng.

Võ Vạn Kỳ hiện giờ không thèm quan tâm đây là đâu?

Sau khi bước vào phòng, lập tức chạy đi tìm phòng vệ sinh, và ôm lấy cái bô, nôn mửa hết phần rượu trong bụng mình.

Phạm Đinh Đinh cởi bỏ hết quần áo trên người và ném chúng vào trong thùng rác.

Tiếp đó quay người nhìn sang Võ Vạn Kỳ đang ói mửa trong phòng vệ sinh, trong đầu thoáng hiện ra một suy nghĩ đáng sợ: Không lẽ có thai rồi chứ?

Anh ngủ với người phụ nữ này có hai lần, dường như đều không có làm biện pháp tránh thai gì.

Bây giờ đã trôi qua một tháng rồi...

Chúa ơi!


Nó không phải là thật chứ?

Phạm Đinh Đinh đứng yên tại chỗ, toàn người điên cuồng lên!

Vào lúc này, Võ Vạn Kỳ cuối cùng cũng nôn mửa ra hết, cúi đầu nhìn vào tà áo mình.

Ồ, ha há, tà áo dơ rồi!

Võ Vạn Kỳ không nghĩ ngợi gì, hai tay choàng vào và cởi bỏ áo ngoài trên người.

Chốc lát, Võ Vạn Kỳ trên người còn đang mặc áo lót thể thao, khoe những đường cong hoàn mỹ, khỏe đẹp và hấp dẫn của mình hiện ra trước ánh nhìn của Phạm Đinh Đinh.

Võ Vạn Kỳ khác với những cô gái nhỏ bé, cô ấy sở hữu thân hình cơ bắp.

Một làn da nâu khỏe đẹp, cơ bụng sáu múi hoàn hảo, phần lưng và bắp tay rất săn chắc, thật là ngầu quá đi!

Phạm Đinh Đinh cũng không phát giác ra, tầm nhìn anh đã bị thân hình hoàn hảo của Võ Vạn Kỳ thu hút tới không hề liếc ra chỗ khác.

Võ Vạn Kỳ dường như không hề thấy Phạm Đinh Đinh vậy, mà cởi bỏ hết quần áo trên người, và đi thẳng vào trong đó tắm rửa.

Thấy được Võ Vạn Kỳ không coi mình là người ngoài, Phạm Đinh Đinh lần đầu tiên cảm thấy không có chút tức giận, mà lại cảm giác rất vui mừng?

Cái quái gì đây?

Anh ta nhất định bị điên rồi!

Phạm Đinh Đinh thấy được Võ Vạn Kỳ đi tắm rửa, lập tức quay lưng với Võ Vạn Kỳ, ánh mắt và ngón tay không biết để đâu mới tốt.

Một lát sau, Võ Vạn Kỳ đã tắm xong, lau chùi tóc mình từ bên trong đi ra, nói với Phạm Đinh Đinh: “Xong rồi, đến lượt anh tắm rồi! Xin lỗi khi nãy đã nôn vào người anh.” Hơ hơ, cô cũng biết ư!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui