Thẩm Duệ vừa cười vừa nói: “Tiểu Đào không cần vội, chờ sau khi em đọc xong đã rồi tính tiếp.
Mạc Tiểu Đào bĩu môi nói: “Sư huynh Đậu Đậu, sao anh cứ hay trêu em thế.”
Thẩm Hà cười híp mắt nhìn Võ Vạn Kỳ đang đứng ở xa bên kia, rồi nói với Mạc Tiểu Đào: “Nghe nói em có bạn mới rồi?”
Mặt Mạc Tiểu Đào đỏ ửng lên: “Đúng vậy, sư tỷ, em cảm thấy cô gái đó thật sự khác với chúng ta, tính cậu ý thẳng thắn như con trai vậy.”
“Thế thì chị hiểu rồi. Mẹ nuôi cũng là người như vậy, làm bạn với người như vậy là tốt nhất đấy, hãy cư sử tốt với nhau, đừng làm hỏng tình bạn đáng quý này.” Thẩm Hà nói
Mạc Tiểu Đào gật đầu thật mạnh.
Đúng lúc Mạc Tiểu Đào đang định giới thiệu Võ Vạn Kỳ cho Thẩm Hà biết, bên cạnh có người đến chào hỏi Thẩm Hà, Thẩm Hà nói lời xin lỗi với Mạc Tiểu Đào, rồi đi nói chuyện với đối phương rồi.
Lúc này Mạc Tiểu Đào mới tiếc nuối không mở lời nữa.
Hôm nay Thẩm Hà là nhân vật sáng nhất, tất nhiên là sẽ có không ít người qua chào hỏi chị rồi.
Mạc Tiểu Đào cũng biết, mình không thể quá tham lam, không thể cứ chiếm lấy sư tỷ, nên đành lủi thủi quay về.
Khi Mạc Tiểu Đào quay về, Võ Vạn Kỳ đang ôm đầy một đĩa đồ ăn, ăn một cách rất vui vẻ.
Lúc này Mạc Tiểu Đào mới thấy nhẹ nhõm, cô còn tưởng là Võ Vạn Kỳ sẽ ngỡ ngàng.
Được rồi, cô quên mất, Võ Vạn Kỳ không phải là cô gái bình thường, dây thần kinh của cô luôn rất chắc chắn, với lại còn rất thô nữa, về cơ bản có thể xếp được vàng hạng mỹ nam rồi.
Mạc Tiểu Đào cũng lấy một ít đồ ăn, ngồi xuống đối diện Võ Vạn Kỳ, rồi nói: “Đồ ăn ở đây rất ngon đấy, cậu thích thì ăn nhiều vào.”
Võ Vạn Kỳ vui vẻ gật đầu: “Tớ cũng nghĩ như vậy đấy. Bao nhiêu điểm tâm như vậy, đều là loại trước đây tớ chưa bao giờ ăn! Lần này tớ phải thử hết mới được!”
Sau khi Mạc Tiểu Đào ăn một ít đồ, cô ngó ra bên ngoài, lập tức nói với Võ Vạn Kỳ: “Các sư tỷ khác của tớ đến rồi, tớ phải qua chào hỏi các chị, cậu ở đây một mình không sao chứ?”
Võ Vạn Kỳ xua tay rất hào phóng: “Cậu cứ bận việc của mình đi, tớ không có việc gì, tiếp tục ở đây ăn điểm tâm, sau khi ăn no, tớ kiếm chỗ nghỉ ngơi là được rồi. Nghe nói trong phòng nghỉ ngơi, cái gì cũng có!”
Mạc Tiểu Đào gật đầu: “vậy được, có việc gì thì nhắn tin cho tớ nhé. Vừa rồi sư tỷ còn khen cậu đấy!”
Võ Vạn Kỳ nhìn Mạc Tiểu Đào với vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Sư tỷ của cậu đúng là thần thánh, cái gì cũng biết!”
“Tất nhiên rồi!” Mạc Tiểu Đào trả lời với giọng hãnh diện: “Hạ gia là gia tộc siêu đẳng cấp đấy, tất nhiên là không có chuyện gì giấu được họ rồi. Được rồi, tớ không nói với cậu nữa, tớ qua đó đây!”
“Cậu đi đi.” Võ Vạn Kỳ vui vẻ vẫy tay chào, sau đó lại cúi đầu tiếp tục. Ăn.
Mạc Tiểu Đào vừa đi, Võ Vạn Kỳ ăn càng vui hơn.
Trong lúc Võ Vạn Kỳ đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: “Sao lại là cô vậy?”
Võ Vạn Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn ngay thấy người con trai ngủ với mình hai lần, đang nhìn cô với vẻ mặt rất sợ hãi!
Ai ya trời ơi!
Sao anh ta lại ở đây chứ!
Một bữa tiệc sang trọng như vậy, không ngờ lại cho một trai bao đến?
A, không phải anh ta đến đây phục vụ khách chứ!
Thật là không thể ngờ được không thể ngờ được!
Giới thượng lưu sang trọng như vậy, cũng có người chơi lớn thế, không ngờ lại dám gọi cả trai bao đến trước mặt bao nhiêu gia đình danh giá!
Trong lúc Võ Vạn Kỳ đang nghĩ như vậy, ánh mắt cô nhìn Phạm Đinh Đinh càng khác lạ hơn!
Võ Vạn Kỳ nói nhỏ: “Anh cũng đến đây? Anh đến đây kiếm tiền sao?”
Phạm Đinh Đinh lập tức cảm thấy không ổn rồi!
Tại sao cô luôn cho rằng anh đang kiếm tiền?
Không không không, tại sao cô ta luôn kiên định cố chấp cho rằng, anh ta bán thân?
Anh đắt như vậy, ai có thể mua nổi chứ?
Võ Vạn Kỳ thấy Phạm Đinh Đinh không nói gì, cô lại hỏi với giọng rất nhỏ: “Lần này anh đến đây, kiếm bao nhiêu tiền đấy?”
Nghe Võ Vạn Kỳ nói đến vấn đề đáng ghét này, cơn thịnh nộ của Phạm Đinh Đinh liền nổi lên, anh lập tức tức giận hét nhỏ: “Cô có cần không? Một xu tôi cũng không lấy!”
Câu nói này của Phạm Đinh Đinh là hỏi ngược.
Người bình thường nghe thấy câu này, sẽ lập tức phản ứng lại.
Nhưng mà, Võ Vạn Kỳ là người như thế nào chứ?
Đầu óc của cô có bao giờ tiếp nối với người bình thường đâu? Vì vậy, Võ Vạn Kỳ ngạc nhiên nhìn Phạm Đinh Đinh: “Hóa ra anh định bán cho tôi! Nhưng tôi thật sự không có tiền đâu! Nhưng mà, có phải anh đoán được là tôi không có tiền, vì vậy mới nói với tôi là không cần tiền. Không cần khách sáo như vậy đâu, anh cứ đi tìm người khác kiếm tiền đi! Tôi thật sự rất nghèo đấy!”
“Cái gì?” Mặt Phạm Đinh Đinh xanh ngắt rồi, trên thế giới này, sao lại có người vô liêm sỉ đến thế chứ?
Võ Vạn Kỳ nhìn Phạm Đinh Đinh với vẻ mặt rất kinh ngạc, tên trai bao này thật sự rất lạ! Mình đã nói là không có tiền rồi mà, sao anh ta lại không vui chứ? Chẳng lẽ nhất thiết phải bán cho mình mới được sao? Bắt bán bắt mua?
Sau đó Võ Vạn Kỳ nhìn Phạm Đinh Đinh một lượt từ trên xuống dưới, ồ, dáng người cũng không tồi, hôm đó ở trong màn của khách sạn ngại không nhìn kỹ.
Bây giờ xem ra, điều kiện tốt như vậy, không trả tiền thì thật sự là ngại quá! Võ Vạn Kỳ bình tĩnh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, tôi ngủ với anh một lần, anh ngủ với tôi một lần, chúng ta hòa nhau rồi mà? Sao thế? Anh lại định nuốt lời sao? Thôi đi, nếu anh cứ mặt dày nhất quyết muốn bán cho tôi, tôi sẽ nhận lấy. Nhưng mà, lần này tôi thật sự không cầm tiền.” Sau đó Võ Vạn Kỳ rất từ tốn lấy chiếc ví của mình ra, rút ba trăm ngàn từ trong ví, nhét luôn vào tay của Phạm Đinh Đinh: “Hôm nay tôi không ngủ với anh nữa, tiền này anh cầm đi! Tôi hiểu rồi, anh làm nghề này, cũng không dễ dàng!”
Phạm Đinh Đinh tức đến nỗi gần vẹo cả mũi rồi.
Anh hiểu rằng, người con gái đứng trước mặt này nói lý là sẽ không thể nói được! Hay đổi cách trao đổi đi!
Vì vậy, Phạm Đinh Đinh liền nắm lấy cổ tay của Võ Vạn Kỳ, anh kéo cô đi một mạch lên trên tầng không thèm ngoảnh đầu lại.
“Ai ya ya, tôi vẫn còn chưa ăn xong...” Võ Vạn Kỳ phàn nàn nói: ‘cho dù anh có vội, cũng để tôi ăn xong đã chứ! Không ăn no, lấy đâu ra sức ngủ với anh!”
Phạm Đinh Đinh gần như muốn điên lên tại chỗ!
Hôm nay anh nhất định! Chắc chắn! Phải cho người đàn bà này, hiểu một điều, anh không phải là trai bao!
Thật sự muốn điên lên rồi!
Phạm Đinh Đinh liền kéo Võ Vạn Kỳ vào thẳng phòng, anh đẩy Võ Vạn Kỳ áp sát vào tường, anh dựa một tay vào tường: “Đàn bà, mắt nào của cô nhìn thấy, tôi là trai bao? Hả? Trả tiền cho tôi? Sao cô không dâng luôn người cho tôi đi?”
Người bình thường khi bị đẩy sát vào tường, có phải nên xấu hổ một chút, lo lắng một chút không?
Đặc biệt là Phạm Đinh Đinh lại đẹp trai như vậy, đúng không?
Nhưng, Võ Vạn Kỳ sau khi bị đẩy sát vào tường, cô suy nghĩ với vẻ mặt rất bình tĩnh, rồi nói: “Hóa ra anh làm trai bao không phải là vì tiền, là vì muốn lấy người!”
Phạm Đinh Đinh cảm thấy anh gần như chịu thua rồi!
Thật đấy!
Anh chưa bao giờ nhận thua!
Nhưng đối diện với người phụ nữ này, anh thật sự nhận thua rồi!
Lối tư duy của cô ta thật sự khác với người trái đất! Lúc này vang lên bài hát chúng ta khác nhau rất kinh điển của Đại Trạng.
Lúc này Võ Vạn Kỳ lại bổ sung thêm một nhát dao: “Nhưng, tôi cũng không chắc chắn mình có thai chưa. Nếu không có thai, thì sẽ không dâng được người cho anh rồi?”
Phạm Đinh Đinh sắp điên thật rồi, anh cúi đầu, hôn lấy môi của Võ Vạn Kỳ như phát điên, lúc này mới ngắt luôn, những lời nói tiếp theo của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...