Thẩm Thất rất muốn mở miệng ra chửi rủa hắn.
Nếu hắn không đẹp trai, thì sao cô lại phải né tránh như vậy.
Chính vì hắn quá đẹp trai, toàn phụ nữ trên thế giới này đều nhìn hắn, cho nên cô ấy mới phải liều mình tránh xa hắn!
Hạ Nhật Ninh áp sát vào cô, ép Thẩm Thất phải nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Thẩm Thất nhìn thấy những người xung quanh đều nhìn về phía này, cô sợ Hạ Nhật Ninh sẽ làm ra việc đáng sợ nào đó ngay tại đây, nên cô mở miệng nói: “Đương nhiên đẹp, anh là người đàn ông đẹp trai thứ hai mà tôi đã từng gặp.”
“Người thứ hai ư?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên nhíu mày lên, khí thế chợt tuôn ra ngoài, áp đảo chúng sinh: “Người thứ nhất là ai? Triển Bác ư?”
Sắc mặt Thẩm Thất hơi biến đổi, không đợi cô ấy mở miệng, thì từ cánh cửa trong phòng đã vang tới giọng nói của Phùng Khả Hân: “Sao hai người không vào trong?”
Thẩm Thất hất ánh mắt cầu cứu về phía cô, lén lút dùng sức muốn thoát khỏi những ngón tay của Hạ Nhật Ninh, thế nhưng dù cho cô có ra sức cỡ nào đi nữa, cũng không cách nào thoát ra được.
Hạ Nhật Ninh thong thả trả lời: “Phùng tiểu thư, thật xin lỗi, nhà tạo mẫu độc quyền của tôi hình như có chút việc. Đồ đạc của cô ấy vẫn còn trên xe của tôi, nên tôi phải đưa cô ấy về. Chúng ta hẹn ngày khác gặp lại nhé.”
Sau khi nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh liền nắm lấy cổ tay của Thẩm Thất xoay người đi mất.
Thẩm Thất hướng về phía Phùng Khả Hân lắc đầu một cách dữ dội, thể hiện không phải cô bắt Hạ Nhật Ninh đưa cô về đâu.
Tiếc rằng, sắc mặt của Phùng Khả Hân lại càng đáng sợ hơn nữa, cô hoàn toàn không thèm nhìn Thẩm Thất, ánh mắt của cô cứ dính chặt vào tấm lưng đang ung dung rời khỏi ấy.
Hạ Nhật Ninh kéo lê Thẩm Thất đi thẳng đến phía trước xe, hướng người về phía trước đè cô trên thân xe.
Thẩm Thất lần đầu tiên áp chặt thân hình với một người đàn ông lạ, toàn thân cô như bị điện giật vậy, chỉ cảm thấy những mảnh da bị dính chặt vào ấy nóng như lửa vậy.
Khí thế mạnh mẽ duy nhất chỉ có ở Hạ Nhật Ninh, ập đến phô thiên cái địa, cộng với khuôn mặt tuấn tú tuyệt vời của hắn, quả thật phải khiến người khác không cách nào né tránh được.
“Cô đang dùng thủ đoạn như vậy để thu hút sự chú ý của tôi à?” Hạ Nhật Ninh thò tay ra nâng cằm của Thẩm Thất lên, đôi mắt phượng thon dài nhìn chằm chằm vào vết bớt hình ngọn lửa trước xương quai xanh của cô, giọng nói càng trở nên trầm và rè hơn: “Thủ đoạn mà cô chuyên dùng để thu hút đàn ông phải không?”
Toàn thân Thẩm Thất run lên.
Hắn đang nói bừa gì vậy?
Cái gì mà thủ đoạn chuyên dùng để thu hút đàn ông chứ?
Sao bản thân cô lại có thể thu hút người đàn ông khác ngoài Triển Bác được?
Ngón tay của Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng đặt lên vị trí chính giữa xương quai xanh của cô.
Cuối cùng hắn cũng có thể đụng đến vết bớt này một cách toại nguyện.
Vết bớt hơi nhô ra, có chút non nớt.
Vết bớt này không những giống ở ngoại hình, ngay cả khi sờ lên cũng cảm thấy giống y hệt.
Nhưng cô gái đó, không phải tên là Thẩm Thất...
Thẩm Thất chỉ cảm thấy vết bớt ngay chính giữa xương quai xanh của cô, trở nên nóng ran bởi sự đụng chạm của hắn.
Ngay đến Thẩm Thất cũng không phát hiện, đôi tai của cô đã đỏ ửng lên rồi.
“Hơ hơ, cô cũng thật là nhạy cảm.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Nói đi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà.”
Thẩm Thất đang muốn từ chối, thì Hạ Nhật Ninh đã nói tiếp: “Sao vậy? Có muốn tôi tính giùm cô, món nợ mà cô dự định giúp đỡ Phùng Khả Hân giám sát tôi không?”
Toàn thân Thẩm Thất lại cứng đơ thêm một lần nữa.
Quả nhiên hắn đã biết hết!
Hạ Nhật Ninh chợt thả tay Thẩm Thất ra, không đợi cô kịp phản ứng, hắn bèn uy hiếp cô nói: “Không được từ chối tôi, nếu không thì...”
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh lướt qua ngực Thẩm Thất, quả nhiên, Thẩm Thất liền đứng thẳng lưng ngay lập tức, nhanh chóng đưa ra địa chỉ căn hộ nhỏ mà cô thuê cho hắn.
Dù sao thì căn hộ nhỏ đó chỉ để những thứ liên quan đến cô và Triển Bác mà thôi, vả lại cô cũng không thường xuyên sống ở đó.
Nên cũng không sợ bị Hạ Nhật Ninh biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...