Ngày... tháng... năm.
Đột nhiên có một làn khói kéo đến, trong tích tắc bao phủ cả thành phố này.
Người dân trong thành phố này, hình như đều bị cuốn vào giấc mơ, ai nấy đều chọn chìm vào giấc ngủ sâu.
Con đường vốn đang nhộn nhịp, trong chốc lát đã yên tĩnh hẳn.
Đám thanh niên vốn đang định đến hộp đêm chơi, giờ đây cũng ngồi xuống ghế chìm vào giấc ngủ.
Xe hơi đang chạy trên đường, cũng dần dần tắt máy, tài xế chìm vào giấc ngủ sâu.
Mọi người ai nấy đều ngủ, và ngay cả con chó hoang đang lang thang cũng ngáp và chìm vào giấc ngủ.
Người của Hạ gia cũng không ngoại lệ, tất cả bọn họ cùng chìm vào trong giấc ngủ.
Trong giấc mơ, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, vẫn là những gương mặt xung quanh bọn họ.
Cảnh vật xung quanh vẫn y như cũ, người nào người nấy vẫn vậy, hình như chỉ có một chút khác biệt.
Khi Thẩm Mạch mở to mắt ra, đã nhìn thấy cả lớp đang chìm vào giấc ngủ, chỉ có một mình cô là tỉnh táo.
Thẩm Mạch đưa tay đẩy bạn cùng bạn: “Này này này, tỉnh lại đi, mọi người tỉnh lại đi! Không phải chúng ta đang học sao? Tại sao lại ngủ hết vậy?”
Sau đó, các bạn trong lớp từ từ mở mắt ra, nhìn mặt nhau một cách mơ hồ, không biết tại sao đột nhiên mình là ngủ thiếp đi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta lại ngủ?” Các bạn học ai nấy đều lên tiếng hỏi, sau đó cùng nhau lắc đầu, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc này, đột nhiên có người hét lên: “A, phải rồi, chẳng phải hôm nay chúng ta có một thầy giáo mới đến sao? Thầy ấy chuyên dạy môn hóa học cho chúng ta! Nghe nói đến từ Nhật Bản, vả lại còn là con trai của một lãnh đạo trong một tổ chức ghê gớm nào đó!”
“Tớ cũng có nghe nói, còn nghe là thầy này có chút Trung Nhị, gọi là gì nhỉ? Phải rồi, gọi là Bình Sơn Thứ Lang!”
“Đúng vậy đúng vậy, tớ còn nghe, vợ của thầy ấy là người của nước mình, tên là Mộc Nhược Na, gương mặt rất xinh đẹp dễ thương! Cô Mộc Nhược Na này, còn là con gái của giáo sư Mộc đó! Giáo sư Mộc chẳng phải dạy môn quốc học sao? Đáng tiếc không phải hệ của chúng ta!”
“Thì ra tất cả mọi người chỉ nghe nói thôi à, tớ còn nghe nói thầy hóa học của chúng ta rất Trung Nhị, không biết là thật hay giả.”
“Đoán chắc là thật đó.” Có bạn nhảy vào nói: “Tớ còn nghe nói, thầy hóa học này được mời đến vào phút chót, do chủ tịch của chúng ta đích thân mời qua đây để dạy cho chúng ta đó.”
“Hả? Cậu nói chủ tịch của chúng ta à?” Một bạn kinh ngạc kêu lên: “Chủ tịch của chúng ta lại đi mời một người trung nhị đến làm thầy của chúng ta sao?”
Thẩm Mạch nghe các bạn xung quanh xì xào nói chuyện vui vẻ, nhưng mình lại tự dưng cảm thấy hoang mang.
Bình Sơn Thứ Lang?
Mộc Nhược Na?
Giáo sư Mộc?
Bọn họ là ai vậy?
Tại sao cô lại không có chút ấn tượng gì?
Khi nào bọn họ sẽ đến đây?
Thẩm Mạch cảm thấy não của mình rối thành một nùi, không kiềm được liền đứng dậy, nói: “Tớ đi rửa mặt cho tỉnh táo chút, nếu không lúc nghe giảng sẽ ngủ gật.”
Những bạn khác ai nấy đều tán thành, và đã đứng nép vào nhường đường cho Thẩm Mạch.
Thẩm Mạch ra đến bên ngoài, tìm đến nhà vệ sinh, rửa mặt cho thật tỉnh táo.
Khi cô ngẩng đầu vừa định tìm khăn giấy để lau mặt, thì ngẩng đầu lên, đã thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, với thân hình bốc lửa, sở hữu thân hình chữ g, đang lấy son môi ra để tô lại.
Thẩm Mạch không kiềm được nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Đẹp quá!
Thẩm Mạch không nhịn được đã âm thầm cho một lời khen!
Cô chưa bao giờ được nhìn thấy phụ nữ có thân hình nóng bỏng và vẻ đẹp tự nhiên như thế!
Phải nói là đẹp đến nổi không giống người!
“Xin chào, cô tên Mộc Nhược Na!” Mộc Nhược Na nhìn thấy Thẩm Mạch, liền đưa tay lên bắt tay Thẩm Mạch: “Hôm nay cô đến đây cùng với chồng của mình, anh ấy tên là Bình Sơn Thứ Lang, phụ trách môn hóa học, các em nhớ chiếu cố cho anh ấy nhé!”
Thẩm Mạch bắt tay với Mộc Nhược Na một cách cứng ngắt, vẻ mặt hoang mang, sao cô cứ cảm thấy cái tên Mộc Nhược Na này nghe quen quá, hình như từng nghe ở đâu rồi?
Mộc Nhược Na rút tay lại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một người đi ra từ nhà vệ sinh nam bên cạnh, Mộc Nhược Na liền nói với Thẩm Mạch: “Em xem, đó là chồng cô đó, anh ấy là Bình Sơn Thứ Lang!”
Thẩm Mạch vừa quay đầu, đã nhìn thấy một người đàn ông không lớn tuổi lắm, ánh mắt rạng ngời nhìn về phía mình, ánh mắt anh ta thấp thoáng ánh hào quang, và nhìn mình từ trên xuống dưới, làm cho Thẩm Mạch cảm thấy thật không tự nhiên.
Người thanh niên đó đột nhiên bước về trước, vẻ mặt kích động nhìn Thẩm Mạch, nói: “Em quả nhiên được sinh ra từ sự hỗ trợ của công nghệ cao à? Em cho thầy một ống máu đi, thầy phải mang đi xét nghiệm, thầy muốn đột phá bản thân mình!”
Chưa bao giờ thấy có người nào kỳ cục như thế, mới gặp lần đầu tiên đã đòi máu của người ta, nhất thời bị làm cho hoảng sợ, thế là lập tức muốn quay lưng bỏ chạy.
Mộc Nhược Na thấy bệnh nghề nghiệp của chồng mình lại tái phát, liền chặn ngay Bình Sơn Thứ Lang lại, nghiêm túc nói với anh: “Đừng đùa nữa! Chúng ta đến để hỗ trợ! Anh làm bậy như thế, sẽ làm con người ta sợ đó!”
Bình Sơn Thứ Lang nhìn Thẩm Mạch, mà như đang nhìn một ống nghiệm biết đi, và ông nghiệm đang chứa đầy máu, là một nguồn tài nguyên thử nghiệm vô tận!
Nếu như không có Mộc Nhược Na ngăn cản, anh ta nhất định sẽ lấy máu của đối phương cho bằng được!
Mộc Nhược Na nhìn Thẩm Mạch cười vẻ ngại ngùng, và xin lỗi: “Xin lỗi em nhé, chồng của cô là vậy đó, em đừng để tâm nhé!”
Nói xong, Mộc Nhược Na hồng hộc kéo Bình Sơn Thứ Lang rồi khỏi.
Bình Sơn Thứ Lang nuối tiếc quay đầu nhìn Thẩm Mạch, đau khổ như vừa bị cướp mất người yêu vậy: “Em cho thầy một ống máu của em đi!”
Thẩm Mạch cảm thấy thật kỳ quặc, run lên vì ớn lạnh, rồi mau chóng trở về lớp học.
Thẩm Mạch vừa ngồi xuống, đã nói ngay cho bạn cùng bàn nghe: “Lúc nãy ở nhà vệ sinh tớ đã gặp được Bình Sơn Thứ Lang dạy môn hóa học, quả nhiên là Trung Nhị! Lớn như thế rồi, không ngờ còn đòi lấy máu của tớ làm xét nghiệm!”
Bạn cùng bàn liền hiện lên vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thẩm Mạch: “Cậu đang nói gì vậy?”
Thẩm Mạch liền trả lời: “Thì lúc nãy các cậu nói, chủ tịch đã mời thầy dạy hóa học về còn gì! Chẳng phải ông ta là Bình Sơn Thứ Lang sao?”
Bạn cùng bàn và các bạn ngồi trên ngồi dưới dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh để nhìn Thẩm Mạch, nhìn Thẩm Mạch với ánh mắt kỳ lạ.
“Thẩm Mạch, có phải cậu làm xét nghiệm căng thẳng quá, cho nên xuất hiện ảo giác không? Cái gì Bình Sơn Thứ Lang, cái gì dạy hóa học? Thầy dạy hóa học của chúng ta vẫn là thầy Đổng mà!” Bạn ngồi trước quay đầu lại nhìn Thẩm Mạch nói: “Thầy Đổng rất tốt, chủ tịch sao lại có ý định đổi thầy chứ? Thầy sẽ dạy chúng ta đến khi tốt nghiệp!”
Thẩm Mạch bất thình lình đứng hình!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao mình và các cậu ấy giống như bị tách biệt ở hai thế giới vậy?
Bạn cùng bàn nhìn Thẩm Mạch vẻ đồng cảm, nói: “Có phải cậu ngủ nhiều quá không?”
Thẩm Mạch kinh ngạc nhìn cô bạn.
Bạn cùng bàn nói tiếp: “Tối qua cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mà mọi người ai nấy đều cảm thấy buồn ngủ, sau đó đều ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ đã làm rất nhiều chuyện kỳ quặc, bọn tớ đều đang nói về chuyện này đó! Có phải cậu cũng nằm mơ không! Chắc là đã mơ thấy chúng ta đổi thầy dạy hóa chứ gì?”
Thẩm Mạch trong chốc lát không biết phải nói gì.
Không lẽ, tất cả mọi thứ đều là giấc mơ? Chỉ là giấc mơ này, sao mà thật quá, và cũng rất là lạ lùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...