Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Viễn và cô gái cùng đến nhà hàng, Châu Lợi Lợi lập tức mở to mắt, chỉ vào cô gái, kêu lên: “Nguyên Tiểu Phỉ? Sao cô lại ở bên cạnh Thẩm Viễn?”

Cô gái tiếp tân cũng mở to mắt: “Hả? Người Thẩm Viễn muốn ăn cơm cùng là cô ư?”

Thẩm Viễn bỗng cảm thấy vô cùng thú vị, khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.

Chuyện này thật thú vị.

Cậu mới đến thành phố này có một ngày, hai người cậu quen biết lại quen nhau?

Châu Lợi Lợi im lặng một lúc, mới nói với Thẩm Viễn: “Anh không phải người khách mà Nguyên Tiểu Phỉ giới thiệu đấy chứ?”

“Là tôi.” Thẩm Viễn gật đầu, vẻ mặt bình thản.

Châu Lợi Lợi không khỏi vỗ đầu một cái: “Điều kiện của anh tốt như vậy, đâu cần thông qua quan hệ để ứng tuyển chứ? Được rồi được rồi, thế giới này đúng là nhỏ bé, tôi không ngờ người bạn mà anh nói lại là Nguyên Tiểu Phỉ.”

Nguyên Tiểu Phỉ có chút ngượng ngùng, nói: “Có phải tôi không nên đến không?”

Thẩm Viễn lập tức nói: “Bạn bè với nhau ăn một bữa cơm. Có cái gì mà không thể? Đi nào, ăn cơm thôi.”

Nói xong, Thẩm Viễn không nói thêm lời nào mà kéo hai người vào nhà hàng.

Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không phản đối mà lặng lẽ đi vào.


Thẩm Viễn ưu tú như vậy, hai người đều không muốn từ bỏ.

Cho dù bọn họ là bạn bè thì cũng vậy.

Ai chẳng muốn đàn ông tốt.

Tuy Thẩm Viễn ứng tuyển công việc nhân viên giao hàng, nhưng khí chất trên người cậu hoàn toàn không giống người bình thường. Hơn nữa, chất liệu quần áo trên người cậu rất cao cấp, mỗi một thứ trên người cậu đều tinh sảo nổi bật, không chừng là thiếu gia nhà giàu nào đó, đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống mà thôi.

Nguyên Tiểu Phỉ chưa sành sỏi, còn Châu Lợi Lợi đã làm việc hai năm lại biết rõ, đồng hồ trên tay Thẩm Viễn là thứ mà cả tháng lương của cô ta cũng không mua được.

Người như này, sao có thể chỉ là một người bình thường?

Huống hồ, Thẩm Viễn là ngươi có tướng mạo xuất chúng nhất trong số những người bọn họ từng gặp.

Vì vậy, bọn họ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cùng Thẩm Viễn đi vào nhà hàng.

Tìm được vị trí của mình, Thẩm Viễn rất ga lăng hỏi khẩu vị của hai người, sau đó chủ động chọn món cho hai người, rồi gọi một bàn thức ăn.

Thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đều im lặng, Thẩm Viễn lập tức nói: “Không sao đâu, bữa này tôi mời.”

Châu Lợi Lợi cắn môi, khẽ đảo mắt, nói: “Đúng rồi, bây giờ anh đang ở đâu?”

Thẩm Viễn không giấu giếm mà trả lời: “Đang ở trong khách sạn, chính là nơi mà Tiểu Phỉ đang làm việc...”

Châu Lợi Lợi lập tức cười nói: “Ở trong khách sạn nhiều không thoải mái! Hay là thuê phòng ở đi! Vừa hay tôi định đổi phòng, nhưng cũng không muốn thuê chung phòng với người lạ, chi bằng ba người chúng ta cùng thuê một căn một phòng khách ba phòng ngủ đi. Như vậy mỗi người một phòng, vừa có không gian riêng tư, lại có thể đi làm ăn cơm cùng nhau. Tôi nấu cơm rất ngon đấy!”

Nguyên Tiểu Phỉ cũng kịp phản ứng lại, nói với Thẩm Viễn: “Đúng vậy đúng vậy, anh ở khách sạn tạm thời thì được, nhưng nói về sự thoải mái thì vẫn nên thuê phòng mà ở. Tuy tôi ít khi vào bếp, nhưng tôi có thể dọn dẹp. Đến lúc đó, anh có quần áo bẩn, tôi sẽ giúp anh giặt.”

Thẩm Viễn mỉm cười.

Quần áo của cậu đều có người giặt riêng, có những bộ chỉ có thể giặt khô hoặc là đưa về nơi sản xuất để giặt.

Có điều, bây giờ nếu cậu đã làm nhân viên giao hàng, quả thực nên sống bình thường một chút.

Thẩm Viễn cũng không để ý chuyện thuê chung phòng, dù sao ở với người nào cũng như nhau, vì thế bèn gật đầu nói: “Được thôi, vậy thì thuê chung đi!”

Thấy Thẩm Viễn nói như vậy, Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ lập tức vô cùng mừng rỡ.

Châu Lợi Lợi xung phong nhận việc: “Được rồi, chuyện phòng ốc của giao cho tôi. Đến lúc tôi tìm được căn phòng thích hợp, tôi sẽ gửi ảnh cho hai người. Nào nào nào, chúng ta thêm Zalo đi, tôi tạo một nhóm, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc.”

Châu Lợi Lợi nhanh nhảu rút điện thoại, lập nhóm cho ba người.


Châu Lợi Lợi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Viễn, không nhịn được mà nuốt nước miếng, đúng là đẹp không góc chết!

Đợi đồ ăn được mang lên, Thẩm Viễn vừa ăn vừa nghe hai cô gái nói chuyện. Nghe Châu Lợi Lợi kể lể về cấp trên hói đầu ra làm sao, nghe Nguyên Tiểu Phỉ chia sẻ về những vị khách kỳ lạ...

Bỗng nhiên Thẩm Viễn cảm thấy, cuộc sống của người bình thường cũng rất thú vị.

Thảo nào chị gái cậu lại hứng thú với việc trải nghiệm cuộc sống của người bình thường như vậy.

Tuy nhìn có vẻ tầm thường, nhưng thực ra rất phong phú, hơn nữa còn thoải mái và tự do hơn cuộc sống của xã hội thượng lưu nhiều.

Tuy xã hội thượng lưu rất hào nhoáng xa hoa, nhưng cũng có rất nhiều những trói buộc của lễ nghi xã giao, không thể tùy tiện làm theo ý mình.

Còn mối quan hệ giữa những người bình thường thì dễ dàng hơn nhiều, không cần suy nghĩ đến quy tắc, cũng không lo bị người khác chê cười lễ nghi không đứng đắn.

Mấy người bạn cùng nhau dạo phố, ngồi trên sạp hàng ở vỉa hè uống vài chai bia hoặc mấy chai rượu trắng là có thể chém gió cả một ngày một đêm.

Chỉ cần vài trăm nghìn là có thể ăn chà mấy món ăn đường phố.

Bọn họ có thể mặc sức chém gió chuyện trên trời dưới biển, quả thực rất sảng khoái.

Thẩm Viễn cười tít mắt nghe bọn họ nói chuyện. Châu Lợi Lợi nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Thẩm Viễn thì hỏi: “Thẩm Viễn, trước kia anh đã làm những gì thế? Anh mới mười chín tuổi, có dự định gì chưa?”

“Tôi á? À, tôi vẫn chưa chính thức tốt nghiệp đây này.” Thẩm Viễn lơ đễnh giải thích: “Lúc tôi nhậm chức, tôi không viết điều này vào, bởi vì trường của tôi không thể công khai tùy tiện.”

Học viện quý tộc Duệ Hà, quả thực không thể công khai tùy tiện.

Nếu để người khác biết học sinh của học viện Duệ Hà đến đây làm việc, vậy thì sẽ dấy lên một cơn địa chấn!


Thấy Thẩm Viễn nói như vậy, Châu Lợi Lợi thầm tính toán, trong đầu đã chắc chắn Thẩm Viễn là con cháu nhà giàu!

Chỉ có con cháu nhà giàu mới có thể làm như vậy nhỉ?

Thế là Châu Lợi Lợi càng kiên định với ý nghĩ của mình, nhất định phải tìm cách giữ Thẩm Viễn lại, cho dù chỉ giữ cậu ta một thời gian cũng được.

Sau khi nhận định như vậy, những căn phòng mà Châu Lợi Lợi tìm dần chuyển sang những khu chung cư cao cấp.

Cứ như vậy, Châu Lợi Lợi cũng tìm được một căn phòng một phòng khách ba phòng ngủ rộng khoảng 150 mét vuông. Căn phòng có một ban công rộng rãi, có thể trồng hoa hóng gió ở đó. Giá cả cũng không tính là đắt, chỉ có hơn mười triệu mà thôi.

Bởi vì người đến đây rất ít, những người dân ở đây đều có nhà, vì vậy người thuê nhà cũng ít.

Hầu hết giá phòng ở đây đều không cao.

Vì vậy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ cũng có thể chấp nhận được.

Ảnh được gửi vào trong nhóm chat, Thẩm Viễn và Nguyên Tiểu Phỉ đều tỏ ra vô cùng hài lòng. Bọn họ quyết định thuê căn phòng đó.

Cuối tuần, ba người cùng nhau chuyển nhà đến căn phòng mới thuê.

Thẩm Viễn là con trai nên được ở trong phòng ngủ có nhà vệ sinh riêng, còn hai cô gái thì dùng chung một nhà vệ sinh.

Như vậy không sợ xảy ra những chuyện xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui