Sùng Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Lục cậu...”
Thẩm Lục ngẩng đầu nhìn Sùng Minh: “Tôi biết, dù tôi có tha cho cô ta, thì anh cũng không buông tha cho cô ta. Tôi không cầu xin điều gì khác, chỉ cần đừng lấy mạng cô ta, những chuyện khác tôi cũng không ngăn anh.”
“Đây là cậu nói nhé.” Sùng Minh nhìn Thẩm Lục bằng ánh mắt u ám: “Cậu nên biết rằng, trước giờ chưa từng có kẻ nào dám động vào tôi mà có thể chạy thoát dễ dàng. Đây là quy tắc của tôi, không thể thay đổi.”
Thẩm Lục cũng không thể nói gì nữa, đành gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nghe thấy Thẩm Lục nói như vậy, vẻ mặt Sùng Minh mới dịu đi.
Sùng Minh ngồi xuống, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tuy nhiên làm thế cũng chưa làm tôi hết giận. Hay là như này, cậu muốn làm tôi hết giận thì cậu phải đi đến một nơi với tôi.”
“Không được, trò chơi của tôi sắp được tung ra thị trường rồi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Thẩm Lục từ chối: “Để hôm khác đi.”
Sùng Minh không cho Thẩm Lục từ chối: “Yên tâm, trò chơi của cậu sẽ được ra mắt đúng hạn, nhưng cậu cũng phải đến nơi này. Nếu không, tôi sẽ không tha cho Sở Nhã Quân! Thẩm Lục cậu nên biết tính tình của tôi, Sở Nhã Quân dám chọc đến tôi, tôi không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta. Nếu cậu muốn bảo vệ cô ta thì cậu phải đi cùng tôi!”
Thẩm Lục nhắm mắt lại, hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lúc này Sùng Minh mới cười, trả lời: “Đến lúc đó cậu khắc biết.”
Thẩm Lục còn có thể nói gì nữa?
Đối điện với một người bá đạo vô lý như Sùng Minh, hắn còn có thể nói được gì?
Chỉ có thể đồng ý với Sùng Minh.
Cuối cùng Sùng Minh cũng đợi được câu trả lời của Thẩm Lục, lúc này hắn mới vui vẻ rời khỏi đó.
Sau khi khỏe lại, Thẩm Lục lập tức lao vào guồng quay công việc bận rộn, cuối cùng trò chơi cũng chính thức ra mắt.
Sau khi nhận được sự đánh giá cao của một nghìn game thủ chơi thử, trò chơi lập tức được tung ra thị trường, nhanh chóng được lan truyền trong cộng đồng game online.
Đương nhiên, chuyện này cũng có công của Sùng Minh, nếu không mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy.
Thẩm Lục cũng không hỏi Sùng Minh về chuyện của Sở Nhã Quân nữa.
Tuy Sùng Minh bạo lực, nhưng nói được làm được. Sùng Minh đã nói sẽ không giết Sở Nhã Quân thì nhất định sẽ không lấy mạng cô ta.
Đương nhiên, Thẩm Lục cũng đoán được, tuy Sùng Minh không giết Sở Nhã Quân, nhưng cô ta cũng sẽ sống không bằng chết.
Sau khi Sở Nhã Quân rời khỏi đó, người của Sùng Minh lập tức đưa cô đến một câu lạc bộ rất nổi tiếng, Sở Nhã Quân trở thành gái bao trong câu lạc bộ.
Những ngày tháng sau này, quả thực là sống không bằng chết.
Một cô minh tinh có triển vọng trước kia, vẫn chưa kịp trở thành ảnh hậu, đã nhanh chóng rơi khỏi đỉnh cao, trở thành một người thấp kém mặc cho bất cứ người nào cũng có thể chà đạp. Tin rằng rất nhiều người muốn đến chà đạp cô ta.
Vì thế, trong quá khứ Sở Nhã Quân có bao nhiêu vẻ vang thì bây giờ có bấy nhiêu nhục nhã.
Thủ đoạn khống chế người của Sùng Minh có rất nhiều, Sở Nhã Quân hoàn toàn không dám chọn lựa, thậm chí không dám chết, chỉ có thể chịu đừng ngày này qua ngày khác.
Khi màn đêm buông xuống, có lẽ cũng là thời điểm Sở Nhã Quân hối hận nhất.
Nếu lúc đầu cô ta không bán đứng Thẩm Lục thì bây giờ cô ta có ra nông nỗi này không?
Cho dù cô ta không ở trong giới giải trí nữa thì cô ta vẫn có thể tìm được một công việc bình thường. Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, tìm một người đàn ông đáng để dựa vào, sau đó kết hôn rồi sống hạnh phúc...
Thế nhưng, trên đời này đâu có thuốc hối hận.
Cô ta không thể có được cuộc sống như trước kia nữa rồi.
Sau khi Thẩm Lục lo liệu gần xong mọi việc, Sùng Minh bèn cưỡng ép dẫn Thẩm Lục rời đi, nói hay một chút là dẫn hắn đi nghỉ dưỡng.
Sùng Minh nói nghỉ dưỡng thì đúng là nghỉ dưỡng, hai người lập tức ngồi trên máy bay tư nhân đến một hòn đảo độc lập.
Đây là thánh địa nghỉ dưỡng.
Trên mặt biển mênh mông vô bờ, hòn đảo xinh đẹp lộng lẫy như viên ngọc bị đánh rơi ở nơi đây.
Hòn đảo này vốn thuộc về Hạ Nhật Ninh, nhưng sau khi Sùng Minh giúp Hạ Nhật Ninh một việc quan trọng thì hắn lập tức muốn có quyền sử dụng hòn đảo này, hào hứng dẫn Thẩm Lục đến đây nghỉ dưỡng.
Vừa đặt chân lên hòn đảo, Thẩm Lục đã bị phong cảnh ở nơi này mê hoặc.
Thật sự quá đẹp.
Bãi cát trắng, cây cối vùng nhiệt đới cao lớn, ngôi nhà tinh tế.
Bọn họ có thể câu cá, dựng trại nhóm lửa, chèo thuyền cả ngày.
Sùng Minh rất lắm trò, luôn có thể tìm ra trò vui, kéo Thẩm Lục dạo chơi khắp hòn đảo.
Người dân sinh sống ở trên đảo không nhiều, khoảng mấy trăm người. Bọn họ đều rất hiếu khách nhiệt tình, luôn bán rẻ cho hai người.
Khuôn mặt phương Đông của Thẩm Lục khiến nơi đây nổi lên những tiếng xuýt xoa bàn tán. Vì muốn ngắm nhìn khuôn mặt này, nhiều người dân bản địa rối rít đến tặng quà cho Thẩm Lục.
Thẩm Lục bèn mời bọn họ dùng bữa cùng, thoáng chốc nơi ở của hắn lập tức trở nên đông vui huyên náo.
Dần dần, những tổn thương và bóng đen do Sở Nhã Quân mang lại cũng dần tan biến trong câu nói tiếng cười vui vẻ ở nơi đây.
Nhìn thấy nụ cười thật lòng nở trên môi Thẩm Lục, lúc này Sùng Minh mới hoàn toàn yên tâm.
Cuối cùng cũng không uổng công hắn phí hết tâm tư dỗ Thẩm Lục vui vẻ.
Thuộc hạ của Sùng Minh thấy hành vi này của Sùng Minh, cũng không bàn tán một lời.
Đây là lần đầu tiên ông chủ đối xử chu đáo với một người đàn ông như vậy, quả thực là nâng niu như báu vật.
Vì thế, mỗi khi nhìn thấy Thẩm Lục, đám thuộc hạ của Sùng Minh đều hết sức cung kính, không dám thở mạnh, chỉ sợ dây vào vị quý nhân này.
Thẩm Lục cũng hiểu tâm tư của họ, chỉ là... vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mà thôi.
Thẩm Lục cũng rất khổ tâm rất buồn phiền, hắn là đàn ông, Sùng Minh cũng vậy, đàn ông với đàn ông sao có thể ở bên nhau chứ?
Thế nên, đương nhiên hắn phải từ chối rồi!
Vì vậy, Thẩm Lục luôn phải nhấn mạnh rằng, hắn và Sùng Minh chỉ là bạn bè tốt.
Thấy Thẩm Lục làm vậy, Sùng Minh chỉ cười, không có ý định sửa lại.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã được một khoảng thời gian.
Quan hệ giữa Thẩm Lục và Sùng Minh đã trở nên vô cùng vô cùng thân thiết.
Khi Sùng Minh có thời gian, hắn đều ở bên cạnh Thẩm Lục.
Khi Thẩm Lục rảnh rỗi, cũng sẽ tìm Sùng Minh uống rượu giải sầu.
Cuối cùng Thẩm Thất cũng mang hai đứa trẻ về nhà, Thẩm Lục liền quay ngoắt không thèm đoái hoài đến Sùng Minh nữa, chỉ mải quanh quẩn bên hai đứa trẻ Thẩm Duệ và Thẩm Hà. Sùng Minh cảm thấy trái tim hắn còn đắng hơn cả Hoàng Liên.
Sùng Minh cảm thấy, trên đời này không ai khổ tâm hơn hắn.
Người khác yêu đương dễ dàng là thế.
Còn hắn thì sao?
Vẫn quanh quẩn ở nơi bắt đầu!
Giờ thì hay rồi, Thẩm Thất và bọn trẻ đã quay về, Thẩm Lục càng không để ý đến hắn nữa.
Số khổ mà!
Có lúc, Sùng Minh chỉ ước có thể đuổi ba mẹ con nhà Thẩm Thất về nhà cho rồi, như vậy sẽ không còn người nào cướp Thẩm Lục với hắn nữa.
Nhưng, Sùng Minh không dám, thật lòng không dám.
Nếu chọc giận Thẩm Lục, thì hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Vì thế, Sùng Minh vẫn thấp thỏm mong chờ, một ngày nào đó Thẩm Lục có thể nhìn thấy điểm tốt của hắn, bằng lòng khuất phục hắn.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế, Sùng Minh đã chờ đợi lâu như vậy mà vẫn không chờ được Thẩm Lục khuất phục, ngược lại cái hắn chờ được lại là sự tái hợp của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...