Thẩm Lục thấy Sở Nhã Quân nhìn chằm chằm vào tay mình thì nghi hoặc nhìn cô: “Nhã Quân, cô làm sao vậy?”
Ánh mắt Sở Nhã Quân dần trở nên phức tạp. Đối mặt với sự tín nhiệm của Thẩm Lục, cô ta không biết phải nói như nào mới tốt, chỉ có thể nhìn Thẩm Lục mà không biết phải làm sao.
Thẩm Lục đang định lên tiếng thì cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thẩm Lục biết tửu lượng của mình, tuyệt đối sẽ không say chỉ vì một chén rượu.
Vậy thì, chén rượu này có vấn đề.
Đôi mắt đẹp đẽ của Thẩm Lục nhìn xoáy vào Sở Nhã Quân. Hắn không tin, Sở Nhã Quân lại bán đứng hắn!
Hắn không tin!
“Nhã Quân...” Thẩm Lục cảm thấy cơ thể bải hoải mệt mỏi. Đến lúc này, hắn vẫn không tin Sở Nhã Quân lại làm như vậy. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Sở Nhã Quân, muốn cô ta đưa ra lời giải thích.
Thế nhưng, Sở Nhã Quân lại đau khổ nhắm mắt lại, quay mặt qua một bên: “Xin lỗi, Thẩm Lục. Anh muốn trách thì nên trách anh có khuôn mặt quá xinh đẹp. Trịnh thiếu ép tôi, nếu tôi không đồng ý thì kết cục của tôi rất bi thảm. Hắn ta chỉ muốn có một đêm ân ái với anh, ngày mai tôi sẽ đến đón anh!”
Thẩm Lục lập tức hiểu mọi chuyện.
Thẩm Lục bật cười tự giễu, định đứng lên nhưng sức lực toàn thân như bị rút hết, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Cơn choáng váng càng lúc càng mãnh liệt, ánh mắt của hắn dần mờ mịt, hắn muốn nói cũng không thể thốt ra một lời nào.
Sở Nhã Quân, cô được lắm.
Thẩm Lục bất tỉnh, nằm gục xuống bàn.
Sở Nhã Quân khổ sở đứng dậy, dứt khoát rời khỏi căn phòng mà không hề ngoảnh đầu lại.
Sau khi Sở Nhã Quân đi khỏi, Trịnh thiếu đi vào.
Nhìn thấy cơ thể cao gầy của Thẩm Lục nằm nhoài ra bàn, Trịnh thiếu lập tức cảm thấy trong người như bừng lên ngọn lửa.
Trịnh thiếu không ngờ người đàn ông này lại đẹp đến mức này, đẹp đến nỗi khiến một gã đàn ông đã nếm trải vô số người đẹp như hắn cũng không thể nhịn được mà nổi cơn thú tính.
Trịnh thiếu vội vàng dìu Thẩm Lục đã hôn mê dậy. Khi tay hắn đặt trên thắt lưng thon gầy của Thẩm Lục, hắn cảm thấy tế bào toàn thân đang điên cuồng sôi sục.
Người mà hắn thèm muốn đã lâu, bây giờ đang ở ngay trước mắt hắn, hắn không thể chờ đợi thêm được nữa!
Trịnh thiếu dìu Thẩm Lục vào phòng, gấp gáp cởi cúc áo của Thẩm Lục.
Chỉ thoáng chốc, áo của Thẩm Lục đã bị cởi ra, để lộ làn da trắng muốt hoàn mỹ.
Trịnh thiếu không khỏi nuốt nước miếng, càng trở nên gấp gáp.
Trong cơn mê man, Thẩm Lục biết có người đã cởi áo của mình. Hắn muốn đẩy đối phương ra, nhưng lúc này hắn không có một chút sức lực nào, đành để mặc tên khốn kia giở trò.
Sùng Minh, Sùng Minh, anh đan nơi đâu?
Vì sao anh không đến?
Anh đã đồng ý với tôi, anh nói anh sẽ bảo vệ tôi mà.
Tên khốn này, mau xuất hiện đi!
Anh mà không xuất hiện, tôi sẽ, tôi sẽ, không bao giờ gặp được anh nữa.
Sùng Minh, Sùng Minh...
Đáng chết! Đáng chết!
Trịnh thiếu, mày đáng chết!
Hô hấp của Thẩm Lục ngày càng nặng nề, khiến Trịnh thiếu cũng thở dốc theo.
Trịnh thiếu gấp rút vươn tay cởi dây nịt, thoáng chốc đã cởi xong.
Đúng lúc này, đúng vào giây phút quan trọng ấy, một viên đạn bắn xuyên qua cửa sổ.
Viên đạn xuyên qua cửa kính, găm thẳng vào cổ tay Trịnh thiếu.
Ngay tức khắc, bàn tay chạm vào thắt lưng Thẩm Lục bị bắn bay ra ngoài!
“Á!” Trịnh thiếu hét lên, ôm lấy cổ tay bị bắn nát, kêu gào thảm thiết.
Hắn vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bàn tay nằm lăn lóc trên mặt thảm, rồi cúi đầu nhìn cổ tay của mình, lập tức đau đớn kêu thét lên: “A a a a a! Cứu tôi với!”
Trịnh thiếu đã hơn bốn mươi tuổi, từ trước tới giờ hắn luôn sống trong sự bảo vệ của người khác.
Với thân phận và địa vị của hắn, chưa từng có người nào dám làm như vậy với hắn.
Hắn đã làm không ít chuyện xấu xa, cũng từng làm người khác tàn phế.
Nhưng làm người khác tàn phế là một chuyện, bị người khác làm tàn phế lại là một chuyện khác.
Lúc này, Trịnh thiếu quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn quằn quại.
Mà bên ngoài, vệ sĩ của Trịnh thiếu định xông vào, nhưng còn chưa đợi bọn chúng hành động thì một tia sáng lóe lên, cổ họng bọn chúng lập tức tóe máu. Ngay tức khắc, tất cả đám vệ sĩ đều ngã xuống đất, co giật không ngừng.
Một bóng người cao lớn chợt xuất hiện ở trong phòng.
Sau khi hắn xuất hiện, nhiệt độ trong căn phòng lập tức hạ thấp.
Sát khí tàn ác nhanh chóng bao trùm khắp căn phòng.
“Người của tao mà cũng dám động vào, thật sự coi tao là người chết rồi à?” Giọng nói âm trầm của Sùng Minh vang lên: “Người tao coi như báu vật mà hạng rác rưởi như mày cũng dám tơ tưởng sao?”
Ngay lập tức, mấy người vác súng đi vào, nhìn Trịnh thiếu đang lăn lộn dưới đất thì hỏi: “Sùng Minh tiên sinh, giải quyết tên này như thế nào?”
“Chặt hết tay chân.” Sùng Minh lạnh lẽo ra lệnh: “Bắt người phụ nữ kia lại. Giữ lại để Thẩm Lục giải quyết.”
“Vâng, Sùng Minh tiên sinh.” Mấy người lập tức lôi Trịnh thiếu đã hôn mê như lôi một con chó chết ra ngoài.
Sùng Minh nhìn Thẩm Lục hôn mê nằm trên giường, sát khí trong đôi mắt lập tức biến mất. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, bế ngang Thẩm Lục lên, khẽ nói: “Tôi mới đi có mấy tháng, cậu đã gặp chuyện tồi tệ như vậy, vậy cậu bảo tôi yên tâm kiểu gì đây? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Có chuyện gì thì tìm người tôi để lại, sao cậu lại không nghe lời như vậy chứ?”
Sùng Minh bế Thẩm Lục rời khỏi căn phòng, lúc ra cửa, hắn nói với thuộc hạ ở phía sau: “Nói cho Hạ Nhật Ninh, qua đây thu dọn tàn cuộc. Ông đây bạt mạng làm việc cho hắn, vậy mà người đàn ông của ông đây cũng không bảo vệ được, ông đây còn làm được trò trống gì!”
“Vâng, Sùng Minh tiên sinh.” Thuộc hạ coi như không nghe thấy những lời phía sau, trực tiếp gọi điện cho Hạ Nhật Ninh, báo cho hắn tình hình ở bên này.
Người của Sùng Minh đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ thoáng chốc, trong căn phòng không còn một bóng người, chỉ còn lại vũng máu trên mặt đất.
Người của Hạ Nhật Ninh đến cũng rất nhanh.
Tuy Trịnh thiếu rất có tầm ảnh hưởng trong giới giải trí, nhưng vẫn là một tên vô danh trong những nhân vật có máu mặt.
Sau khi Hạ Nhật Ninh điều tra rõ ràng ngọn nguồn thì trực tiếp gọi điện cho nhà họ Trịnh.
Từ sau khi mất một đứa con trai, nhà họ Trịnh không dám ho he nửa lời, chuyện này nhanh chóng được giải quyết trong yên lặng.
Sùng Minh tìm bác sĩ kiểm tra cho Thẩm Lục, rồi ép hỏi Sở Nhã Quân, nhanh chóng lấy được thuốc giải.
Sau khi tỉnh lại sau một giấc ngủ say, Thẩm Lục lập tức vén chăn nhìn cơ thể mình.
“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai dám tổn thương cậu đâu.” Giọng của Sùng Minh vang lên ở cửa.
Thẩm Lục ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Sùng Minh khoanh tay đi vào.
Nụ cười xấu xa của hắn vẫn như trước kia, khóe mắt Thẩm Lục thoáng chốc ẩm ướt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...