Hạ Nhật Ninh nháy mắt có cảm giác, người của anh, mất rồi...
Sùng Minh cười ha ha, đổi chủ đề: "Ngày mai anh phải chuẩn bị một chút, không ở cùng em được rồi."
Thẩm Lục lơ đãng liếc nhìn Sùng Minh, nói: "Từ bao giờ cần anh ở cùng em?"
Dứt lời, Thẩm Lục không nhịn được lại bổ sung thêm: "Anh nhớ cẩn thận một chút."
Sau đó, Thẩm Lục tránh ánh mắt, lại ra vẻ ngạo kiều.
Sùng Minh lại vui vẻ nhếch miệng, cười đắc ý nhìn về phía Hạ Nhật NNinh.
Hạ Nhật Ninh im lặng lắc đầu, đúng là trẻ con!
Sao anh lại có một đối thủ ngây thơ như vậy chứ?
Ba người tắm rửa xong, liền ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Thẩm Lục biết Hạ Nhật Ninh chắc chắn sẽ sang tìm Sùng Minh trao đổi chuyện cơ mật, vì vậy ở lì trong phòng không định ra ngoài.
Đến lúc ăn cơm, có người mang đồ ăn vào tận phòng.
Đợi anh ăn gần xong, lại có người đến dọn dẹp bàn ăn.
Internet trong phòng khá mạnh, Thẩm Lục mở laptop, bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
Anh và Thẩm Duệ, Thẩm Hà chat video, bắt đầu trao đổi cụ thể hơn về trò chơi.
Vừa mở video, Thẩm Duệ đã lập tức hỏi: "Cậu, cậu đang ở đâu vậy? Bên đó trông đẹp ghê!"
Thẩm Hà cũng ghé đầu vào, nhìn thoáng qua liền chu môi nói: "Cậu thật biết hưởng thụ."
Thẩm Lục bất đắc dĩ đáp: "Cậu được bạn mời mới tới mà, chỗ này không phải cứ có tiền là đến được đâu."
Thẩm Duệ hào hứng: "Vậy sao? Đây là địa bàn của ai thế cậu?"
"Của một người đàn ông tên là Hạ Nhật Ninh". Thẩm Lục thử hỏi: "Mấy đứa có thấy cái tên này quen không?"
Thẩm Duệ ngẫm nghĩ, lắc đầu đáp: "Hình như không có ấn tượng gì. À cậu ơi, người này có đẹp trai không? Có đủ tiêu chuẩn làm cha dượng của bọn con không?"
Thẩm Hà cũng rất hào hứng: "Đúng đúng, cậu ơi, nếu đẹp trai thì phải giới thiệu cho mami nha! Bọn con nhất định phải tìm cho mami một ông xã đẹp trai!"
Thẩm Lục liền bật cười: "Mấy đứa quỷ nhỏ, đừng bận tâm không đâu! Thôi đừng đùa nữa, chúng ta cần bàn về vấn đề thiết lập mô hình nữa."
"Dạ!". Thẩm Duệ và Thẩm Hà lập tức ngồi thẳng người, bắt đầu dùng giọng nói non nớt của mình nghiêm túc thảo luận.
Ba người bàn bạc liền một tiếng đồng hồ.
Hai đứa nhóc này đúng là cho Thẩm Lục không ít linh cảm.
Thẩm Lục xử lý xong việc, sau khi gửi một tin nhắn cho Sở Nhã Quân liền chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nằm xuống rồi cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được.
Nghe nói Sùng Minh định đến khu chiến loạn, Thẩm Lục bắt đầu lo lắng lạ kì.
Thẩm Lục nghĩ mình và Sùng Minh là bạn bè, vì vậy lo lắng cho hắn cũng là bình thường.
Nhưng tình bạn giữa đàn ông và đàn ông khác tình bạn giữa phụ nữ với nhau.
Đàn ông là dạng rất ít khi biểu lộ tình cảm.
Vì vậy dù lo lắng cho Sùng Minh, nhưng Thẩm Lục lại không dễ dàng nói ra.
Cứ trằn trọc cả đêm như vậy, Thẩm Lục vẫn không nói với Sùng Minh sự lo lắng của mình.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Thẩm Lục rời phòng chuẩn bị đi ăn sáng thì được biết Sùng Minh đã đi rồi.
Ánh mắt Thẩm Lục thoáng chút thất vọng, anh vốn dĩ định sáng sớm gặp hắn sẽ căn dặn đôi câu.
Nếu hắn đã đi rồi thì thôi vậy.
Lúc này Hạ Nhật Ninh từ trong phòng đi ra, trông thấy Thẩm Lục liền mỉm cười: "Tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Cũng được". Thẩm Lục lịch sự gật đầu, không nói rằng mình ngủ không ngon giấc.
Hạ Nhật Ninh cũng chỉ mỉm cười, không vạch trần vành mắt thâm đen của Thẩm Lục, sớm đã phản bội lại lời nói của anh.
Hạ Nhật Ninh ngồi đối diện với Thẩm Lục, cùng anh dùng bữa sáng.
Ăn xong, Hạ Nhật Ninh chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, Hạ Nhật Ninh cười nói với Thẩm Lục: "Nếu có gì khó khăn thì cứ tìm tôi, nếu giúp được tôi sẽ giúp hết mình."
"Được, cảm ơn". Thẩm Lục cảm ơn có lệ, dù sao anh cũng sẽ không tìm Hạ Nhật Ninh nhờ giúp đỡ. Trước khi Tiểu Thất đồng ý qua lại với anh ta, mình sẽ không quan hệ với bất kì người nào nhà họ Hạ.
Hạ Nhật Ninh cũng không để bụng, gật đầu rồi rời đi.
Sau khi Hạ Nhật Ninh đi rồi, Thẩm Lục vẫn có chút không yên lòng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không tiếp tục ở đây chờ đợi nữa.
Ở đây một mình chỉ càng thêm sốt ruột.
Thẩm Lục mượn Hạ Nhật Ninh một chiếc xe, lái về thành phố H.
Quả nhiên vừa trở về, liền lập tức vùi đầu vào công việc bận rộn.
Sùng Minh không hề liên lạc với anh.
Thẩm Lục không biết hiện giờ Sùng Minh đang chuẩn bị, hay sớm đã xuất phát rồi.
Dù sao hành tung của Sùng Minh vẫn luôn là bí ẩn.
Thẩm Lục đoán không sai.
Mặc dù Sùng Minh nói ngày kia mới xuất phát, nhưng thực ra chiều hôm nay đã rời khỏi Việt Nam.
Trước khi đi, Sùng Minh nhắc riêng với thuộc hạ, bảo hắn ta theo dõi Sở Nhã Quân.
Tên thuộc hạ hiểu rõ ý định của Sùng Minh, liên tục cam đoan sẽ không để Sở Nhã Quân có khe hở xen vào, Sùng Minh mới yên tâm rời đi.
Hiện tại đúng là Sở Nhã Quân không có thời gian tìm Thẩm Lục.
Bởi lẽ dạo này cô bỗng có nhiều lịch trình hơn, rất nhiều đạo diễn đến tìm cô ta casting, thậm chí còn thành công nhận được rất nhiều vai.
So với trước đây, bây giờ đúng là một trời một vực.
Nhất là mấy quảng cáo cô ta vừa quay, tần suất phát sóng trên TV cực kì dày, từ đài vệ tinh cho đến trên mạng, đều phát quảng cáo của cô.
Vậy là danh tiếng của Sở Nhã Quân lên như diều gặp gió một cách kì lạ.
Sở Nhã Quân bận rộn, không có thời gian đâu đi tìm Thẩm Lục.
Hai người dường như cứ xoay vòng vòng như vậy, thấm thoắt đã qua hai tháng.
Vẫn không có tin tức gì của Sùng Minh.
Thẩm Lục muốn nghe ngóng một chút, nhưng không biết làm cách nào, vì vậy cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Với võ nghệ của Sùng Minh, chắc trên thế giới này chẳng ai giết được anh ta đâu.
Thẩm Lục tự trấn an mình như vậy.
Hạ Nhật Ninh cũng bề bộn nhiều việc, từ sau hôm đó, anh không trở lại khu suối nước nóng một lần nào nữa, nên tất nhiên cũng không gặp Thẩm Lục.
Khi Thẩm Lục đang đi trên đường, nhìn thấy màn hình quảng cáo đèn led của Sở Nhã Quân ở bên ngoài, anh mới biết Sở Nhã Quân không còn là vai quần chúng vô danh nữa, cuối cùng đã bắt đầu bộc lộ tài năng, bước đi trên con đường của mình rồi.
Thẩm Lục thấy vui mừng cho cô.
Nhưng Thẩm Lục không biết rằng, đối với Sở Nhã Quân, cuộc đời của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Hôm nay, Sở Nhã Quân vừa mới tẩy trang xong, còn chưa định về nhà thì có người đưa một bó hoa hồng xanh tới, nói với Sở Nhã Quân: "Cô Sở, Trịnh thiếu nhà chúng tôi muốn mời cô ăn cơm."
Trong giới showbiz, ai cũng biết ăn cơm nghĩa là gì.
Sở Nhã Quân cũng không ngoại lệ.
Người được gọi là Trịnh thiếu này là con trai của ông trùm đài truyền hình nào đó, năm nay hơn bốn mươi, có nhà có vợ, nhưng vẫn ăn chơi đàng điếm bên ngoài.
Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.
Giờ Trịnh thiếu đã nhắm vào cô, đồng thời trắng trợn tỏ rõ ý đồ, chỉ xem Sở Nhã Quân liệu có tiếp chiêu hay không mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...