“Được được, tôi lập tức gửi qua cho anh.” Đối phương hưng phấn trả lời: “Nhân tài tốt như vậy, anh phải hốt về đấy Thẩm tổng!”
Chỉ trong một lúc, đồng nghiệp phòng chế tác đã gửi email đến, Thẩm Lục lập tức nhảy từ trên giường xuống, mở máy ra xem email.
Vừa xem mắt của Thẩm Lục suýt nữa rơi xuống đất.
Kỹ thuật này... quả nhiên là tốt hơn trước đây nhiều!
Sau đó Thẩm Lục vừa nhìn địa chỉ email anh đột nhiên thấy khúc mắc.
Đây quả thực là địa chỉ email của hai đứa cháu ngoại Thẩm Duệ và Thẩm Hà của anh!
Lẽ nào cái này là do hai đứa chúng nó làm thật?
Sao lại có thể?
Hai đứa nó mới có mấy tuổi?
Sao có thể làm được chứ?
Thẩm Lục không có thời gian suy nghĩ việc khác, anh cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Thẩm Thất.
Điện thoại kêu một tiếng đã kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhỏ của Thẩm Duệ: “Cậu, mẹ con đang ở trong nhà bếp, chúng con ra ngoài nói.”
Sau đó Thẩm Lục liền nghe thấy tiếng gió thổi vù vù.
Đợi một lúc giọng của Thẩm Duệ mới vang lên: “Cậu đã nhận được email của bọn con chưa?”
Thẩm Lục im lặng rất lâu rồi mới hòi: “Những thứ trong email đều do hai đứa con làm?”
Thẩm Duệ tự hào trả lời: “Vâng!”
Thẩm Lục thở dài một tiếng: “Tiểu Duệ, trẻ con không được nói dối!”
“Cậu!” Thẩm Duệ lập tức nói với vẻ không vui: “Chúng con có thể chứng minh bản thân!”
Thẩm Lục dường như cảm thấy rất không yên tâm về hai đứa trong ngoại của mình, anh thở dài nói: “Hai đứa chắc chắn có thể?”
Lúc này điện thoại bị Thẩm Hà cướp, Thẩm Hà nói trong điện thoại: “Cậu, cậu đừng coi thường bọn con! Con và anh lợi hại lắm đấy! Thiết kế nhân vật này thế nào? Cậu có thích không? Nếu cậu thích bọn con có thể đưa ra toàn bộ sơ đồ thiết kế cho cậu xem! Không tin thì cậu cứ chờ đấy!”
Lúc này Thẩm Lục mới ý thức được. thiết kế này quả thực do hai đứa làm ra.
Mắt Thẩm Lục bất giác sáng lên: “Các con nói, các con có thể làm một sơ đồ thiết kế?”
“Đương nhiên rồi!” Thẩm Hà từ hào ưỡn ngực lên sau đó ý thức được Thẩm Lục không nhìn thấy liền nói tiếp: “Tạm thời cậu đừng nói với mẹ, đợi hành động tiếp theo của chúng con!”
“Được.” Thẩm Lục trả lời: “Hai đứa muốn làm cái gì cứ làm cái đó, cậu ủng hộ hai đứa! Đợi game này chính thức lên sóng, kiếm được rồi cậu sẽ chia cho hai đứa! Như vậy hai đứa liền có tiền nuôi mẹ rồi!”
“Vâng!” Thẩm Hà và Thẩm Duệ lập tức vui vẻ cười lên.
Lúc này giọng của Thẩm Thất từ xa bay đến: “Tiểu Hà? Tiểu Duệ? Hai đứa đi đâu rồi? Đến giờ ăn cơm rồi!”
Thẩm Hà nhanh chóng nói với Thẩm Lục: “Cậu, bọn con không nói nữa, bọn con phải đi ăn đây!”
Nói xong Thẩm Hà rất nhanh đã cúp điện thoại.
Thẩm Lục cầm điện thoại khẽ cười lên.
Tốt quá rồi, anh không thể ngờ được hai đứa cháu ngoại của mình lại giỏi giang như vậy!
Nếu hai đứa nó tham gia, vậy thì game này sẽ ngày càng hoàn hảo, việc rút ngắn thời gian tung ra thị trường sẽ là thời cơ tốt nhất để chiếm lấy thị trường sáng tạo!
Thẩm Lục lập tức gọi điện cho phòng chế tác game nói với họ tạm hoãn tiến độ, đợi số liệu mới nhất từ viện trợ bên ngoài.
Phòng chế tác game ai cũng rất hưng phấn.
Con người này rất lợi hại!
Có viện trợ bên ngoài lợi hại như vậy mọi người lập tức nhẹ nhàng không ít.
Gọi điện thoại xong, Thẩm Lục vẫn chưa buồn ngủ nên dứt khoát tỉnh dậy chạy nửa tiếng trên máy chạy bộ.
Sau khi vận đông Thẩm Lực lập tức có tinh thần hơn rất nhiều.
Sở Nhã Quân lúc này cũng chưa buồn ngủ, cô đang đi khắp nơi xem nhà.
Vì muốn tìm được nhà vừa rẻ lại vừa dễ ở Sở Nhã Quân đã bỏ ra không ít công sức.
Nhưng tìm nhà cũng giống như tìm người yêu, không phải thế này không tốt thì thì là thế kia không tốt, không có phòng nào hoàn hảo cả.
Chính vào lúc Sở Nhã Quân còn đang do dự khúc mắc thì vừa hay có một người ôm một đống quảng cáo đến dán.
Sở Nhã Quân ngẩng đấu lên nhìn thấy đối phương đang dán quảng cáo cho thuê phòng, căn nhà này cho dù là vị trí hay là giá tiền đều khiến cô thấy rung động.
Sở Nhã Quân nhanh chóng bước lên: “Xin chào, xin hỏi có phải anh muốn cho thuê nhà không? Vừa hay tôi muốn thuê phòng, tôi có thể đi xem không?”
Đối phương nhìn Sở Nhã Quân hỏi: “Cô ở một mình hay là hai người?”
“Một mình tôi.” Sở Nhã Quân nhanh chóng giải thích: “Tôi là người có công việc đàng hoàng, tôi không phải người thất nghiệp, tôi trả được tiền nhà, tôi có thể trả trước 3 tháng tiền nhà!”
Đối phương lúc này mới hài lòng gật đầu nói: “Căn phòng này của tôi vừa hay cũng là lần đầu cho thuê, cho nên tôi muốn tìm người thuê tốt, nhìn thấy cô gọn gàng sạch sẽ nhanh nhẹn người cũng xinh đẹp nên cho cô thuê.”
Sở Nhã Quân liền vui mừng theo người này về xem nhà.
Đi một vòng cô thật sự thấy hài lòng.
Tuy diện tích chỉ có 40 nhưng vị trí thì quá tốt rồi, ra khỏi cửa là cổng tàu điện ngầm, còn có rất nhiều tuyến đường công cộng, không xa dưới nhà chính là chợ thức ăn, ăn ở đi lại đều rất thuận tiện.
Quan trọng là giá cả phù hợp.
Nhà ở khu vực này một căn nhỏ cũng phải hơn hai nghìn nhưng căn nhà này lại chỉ cần năm trăm, quá rẻ so với quy định!
Không thuê là đồ ngốc!
Sau khi Sở Nhã Quân xem nhà liền vui mừng ký hợp đồng một năm với đối phương còn tiện thể trả ba tháng tiền nhà.
Sở Nhã Quân vừa đi, chủ nhà này liền lập tức gọi điện cho Sùng Minh: “Anh Sùng Minh tôi đã cho Sở Nhã Quân thuê nhà theo lời dặn dò của anh rồi. Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Vâng... Vâng...”
Cúp điện thoại xuống, chủ phòng trọ nhìn theo hình bóng Sở Nhã Quân, có một tia thương xót xuất hiện trong mắt hắn.
Dám cướp người với anh Sùng Minh, đúng là chán sống rồi!
Nhưng lần này anh Sùng Minh lại không giết người, quả thực là rất bất ngờ.
Có lẽ đây là cách chơi mới của anh Sùng Minh.
Cho nên nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Sở Nhã Quân vừa về đến khách sạn đã gửi tin nhắn kể chuyện cô hôm nay tìm được nhà phù hợp cho Thẩm Lục.
Thẩm Lục cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò cô cẩn thận chứ không nói gì khác.
Sở Nhã Quân hì hục gọi taxi, còn hành lý cô đã gửi đến nhà mới thuê rồi.
Sau đó cô rút hết tiền còn dư sau khi thuê nhà trả cho Thẩm Lục qua facebook.
Thẩm Lục không nhận, lúc này anh cũng không có thời gian quan tâm đến việc này.
Bởi vì thiết kế Thẩm Hà và Thẩm Duệ gửi đến quả thực rất hợp với ý anh.
Anh nhanh chóng triệu tập mọi người mở cuộ họp nghiên cứu vấn đề này.
Một tuần đã trôi qua.
Sở Nhã Quân vào đoàn làm phim suôn sẻ, cô chuẩn bị đi đóng phim rồi.
Còn Sùng Minh cũng trở về từ Nam Kinh rồi.
Sùng Minh vừa về liền trực tiếp đến chỗ ở của Thẩm Lục, mặt dày chiếm phòng của anh.
Thẩm Lục vừa về nhà đã nhìn thấy đèn trong nhà sáng lên, không cần đoán cũng có thể đoán được người có thể dễ dàng vào nhà anh không phải ai khác ngoài Sùng Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...