Thẩm Lục lập tức biết được ý định của Nhã Sỡ Quân liền giơ tay gõ đầu Sỡ Nhã Quân: “Cô nghĩ nhiều thật, ngủ ngon!”
Sở Nhã Quân sờ đỉnh đầu bị gõ, ngốc nghếch tiễn Thẩm Lục rời đi.
Đợi sau khi Thẩm Lục đi rồi, Sỡ Nhã Quân dựa vào tường nhìn vào vị trí Thẩm Lục vừa ngồi, cô bất giác thấy bùi ngùi.
Nếu Thẩm Lục sống trong giới giải trí, có lẽ không ai có thể vượt qua vẻ đẹp của anh.
Có lẽ vừa mới ra mắt sẽ được ông lớn để mắt đến rồi sau đó đưa lên vị trí ảnh đế?
Có lẽ đạo diễn và các nhà đầu tư đều sẽ mời anh đóng phim chứ không phải dùng ánh mắt xói mói, phán đoán võ đoán anh có biết đóng phim không?
Giới giải trí bây giờ có rất nhiều diễn viên trẻ đẹp nhưng có mấy người là biết diễn xuất?
Còn không phải dựa vào vẻ bề ngoài?
Haiz, thật đáng tiếc.
Nhan sắc đẹp như vậy lại không đi đóng phim mà đi làm game.
Nhưng cũng tốt.
Gương mặt đẹp như vậy ở trong giới giải trí thì đáng tiếc quá.
Làm game vẫn tốt hơn, ít nhất không có ai áp đặt quy tắc lên anh.
Còn nữa vừa rồi anh thật sự rất dịu dàng, thật muốn anh luôn đối xử tốt với cô như vậy.
Cho dù bản thân cô biết rõ, việc này không thể xảy ra.
Nhưng con người luôn tràn đầy lòng tham, biết rõ là không thể nhưng vẫn cứ mong chờ!
Thẩm Lục anh sẽ luôn làm bạn với tôi chứ?
Anh sẽ luôn bao dung tôi chứ?
Nếu có một ngày tôi bị thói xấu của giới giải trí vấy bẩn, anh sẽ còn nhận người bạn này như tôi không?
Sở Nhã Quân thở dài một tiếng rồi quay người thay quần áo đi tắm.
Bầu trời mới tối mà cô đã chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô thấy mình và Thẩm Lục cùng sánh vai nhận thưởng trên sân khấu, cùng nhau nâng chiếc cup trong tay.
Sở Nhã Quân xoay người, ngủ càng say hơn.
Sau khi Thẩm Lục rời khỏi khách sạn liền từ từ lái xe trở về.
Đang đi thì Sùng Minh gọi điện đến: “Ở trong một căn phòng đến tận bây giờ, có vẻ hài lòng quá nhỉ?”
Có mùi ghen tỵ trong giọng nói gọi đến.
Thẩm Lục khẽ cười lên.
Sùng Minh lại càng ghen hơn: “Em thật sự rất thích cô ta?”
“Đừng nói bậy, tôi với cô ấy chỉ là bạn.” Thẩm Lục khẽ nói: “Anh cũng đừng làm gì cô ấy.”
Sùng Minh càng ghen hơn: “Thẩm Lục, em thay lòng rồi! Em chưa bao giờ bảo vệ một người như vậy, lại còn là con gái, hơn nữa lại là một người con gái khá xinh đẹp!”
“Vớ vẩn.” Thẩm Lục chầm chậm lái xe, lúc này đường xá vắng vẻ, dường như không có nhiều xe nhưng anh lái cũng không nhanh.
Sùng Minh đe dọa nói: “Anh nói rồi, chơi thì có thể, đừng làm thật! Thẩm Lục, nếu em dám...”
“Sùng Minh.” Thẩm Lục đột nhiên ngắt lời hắn: “Tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, anh cũng không phải là ngoại lệ.”
Sùng Minh không đáp lại, hai người đồng thời chìm vào sự im lặng.
Sùng Minh muốn cúp máy nhưng lại không nỡ.
Hắn sợ sau khi hắn tức giận cúp điện thoại Thẩm Lục sẽ không nghe điện thoại của hắn nữa!
Đúng là không phải việc gì cũng như ý muốn, không ngờ Sùng Minh cũng có ngày mê mẩn một người đàn ông đến mức thay đổi bản thân như vậy!
Hắn rất muốn lập tức bay qua đó trước mắt quả thực là không đi được.
Thế là Sùng Minh hung tợn nói: “Thẩm Lục chúng ta cá cược đi! Anh cược người phụ nữ này đừng trước quyền lợi và tiền bạc nhất định sẽ từ bỏ em trước tiên!”
“Vô vị.” Thẩm Lục không cược với hắn: “Anh cứ ở yên ở Nam Kinh đi, gọi cho tôi ít thôi. Không phải anh không biết bây giờ có bao nhiêu người đều đang theo dõi anh, bao nhiêu người muốn giết anh.”
“Hừ, bọn chúng mà cũng xứng à?” Sùng Minh kiêu ngạo nói: “Ngoài Hạ Nhật Ninh ra người khác đừng hòng làm anh bị thương!”
Thẩm Lục không nói nữa mà mở nhạc lên, một khúc “Bán Hồ Sa” uyển chuyển vang lên trong xe.
Sùng Minh vẫn không cúp điện thoại mà nghe bài hát này với Thẩm Lục.
Bài hát hết rồi Sùng Minh đột nhiên lên tiếng: “Vài ngày nữa anh về rồi, Thẩm Lục đợi anh trở về.”
“Ừ.” Thẩm Lục kín đáo cười, nhàn nhạt nói: “Tôi sắp về nhà rồi, cúp máy đây.”
“Được.” Sùng Minh cúp điện thoại với vẻ quyến luyến không rời.
Thẩm Lục gỡ tai nghe vứt sang một bên.
Sùng Minh vừa vất điện thoại xuống sắc mặt liền lập tức trở nên âm trầm, hắn quay đầu ra ra lệnh với cấp dưới: “Đi tìm người them dõi Sở Nhã Quân đó, tôi phải xem người phụ nữ này có thể kiên trì bao lâu!”
Cấp dưới hỏi với vẻ không chắc chắc: “Anh Sùng Minh, ý anh là dùng tiền và quyền lợi mê hoặc người phụ nữ này?”
Bị Sùng Minh nhìn với ánh mắt chết chóc tay cấp dưới đó liền lập tức rụt cổ lại trả lời: “Vâng, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!
Lúc này Sùng Minh mới hù một tiếng giận dữ quay người rời khỏi đó.
Không ngờ hắn vừa mới rời khỏi vài ngày đã có người phụ nữ không biến điều lại gần Thẩm Lục.
Còn lâu hắn mới tin người phụ nữ đó không có mục đích gì!
Thẩm Lục đẹp trai như vậy người phụ nữ đó sao có thể không rung động?
Loại phụ nữ đó lấy đâu ra dũng khí theo đuổi người của hắn?
Nhất định phải dạy cho cô ta một bài học mới được!
Nếu theo tính cách của Sùng Minh, về cơ bản là cho một phát súng vào đầu, đây là cách giải quyết vấn đề trực tiếp đơn giản.
Nhưng Thẩm Lục đã cảnh cáo hắn rồi, hắn cũng không dám chạm đến giới hạn của Thẩm Lục, vì vậy chỉ có thể đi đường vòng để người phụ nữ đó tự động rút lui!
Chẳng phải người phụ nữ đó muốn nổi tiếng sao?
Vậy cứ để cho cô ta nổi tiếng là được rồi!
Sùng Minh hung ác nghĩ.
Đến khi nổi tiếng rồi Sở Nhã Quân sẽ không còn là Sở Nhã Quân bây giờ nữa, tình bạn giữa hai người họ cũng không còn nữa!
Thẩm Lục hãy để anh giúp em nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này!
Em sẽ cảm kích anh.
Ha ha ha ha ha.
Thẩm Lục hoàn toàn không biết đến sắp xếp này của Sùng Minh, đợi đến khi anh về nhà thì trời đã sáng rồi.
Anh tắm qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Anh ngủ một mạch đến 10 giờ sáng.
Nếu không phải công ty gọi điện thoại đến chỉ sợ anh vẫn tiếp tục ngủ.
Thẩm Lục mơ hồ nhận điện thoại: “Alo?”
Điện thoại là do phòng chế tác game gọi đến: “Thẩm tổng, chẳng phải hôm nay anh nói sẽ cùng chúng tôi xây dựng nhân vật lại sao?”
Lúc này Thẩm Lục mới phản ứng lại, anh cầm đồng hồ xem thời gian mơ hồ nói: “Được, tôi đến ngay.”
“Khoan đã...” Không đợi Thẩm Lục cúp máy, đồng nghiệp ở đầu dây bên kia lại nói: “Thẩm tổng, tôi vừa nhận được một email, nội dung chính là xây dựng nhân vật lần này... Người gửi tự xưng là cháu trai và cháu gái của anh...”
Thẩm Lục lập tức tỉnh ngủ, anh mở to mắt ra hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Đồng nghiệp phòng chế tác game cũng hoang mang: “Thẩm tổng, anh có cháu ngoại lợi hại như vậy từ bao giờ thế? Xây dựng nhân vật này quá tôi, tất cả đều tốt hơn xây dựng ban đầu của chúng tôi rất nhiều... Thẩm Lục đau đòng nghe anh ta nói một tràng, đợi đến khi anh ta lấy hơi mới nói: “Anh gửi email cho tôi, tôi xem trước rồi nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...