Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Lục đưa Sở Nhã Quân đến khách sạn, móc tiền ra trả tiền phòng cho cô bảy ngày, đồng thời giúp cô đưa hành lý về phòng.

Sở Nhã Quân tuần sau phải đi đến đoàn làm phim, đoàn làm phim đã sắp xếp chỗ ở, vì thế hành lý ít cũng có cái tốt.

Chí ít khi đi ra ngoài đỡ phải bao lớn bao nhỏ.

Có điều, bên này vẫn phải nhanh chóng tìm được phòng mới mới được.

Sau khi chuyển hết đồ vào phòng, Thẩm Lục dự định rời đi.

Còn chưa chờ anh đi ra ngoài, Sở Nhã Quân bỗng nhiên nói: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, ngồi xuống uống cốc nước nghỉ ngơi đã.”

Nói xong câu đó, Sở Nhã Quân lại như ma xui quỷ khiến mà nói: “Yên tâm, tôi không có mưu đồ quấy rối anh đâu.”


Thẩm Lục cười ha ha, nói: “Tôi tin người khác sẽ có mưu đồ quầy rối tôi, chứ không tin cô sẽ làm như thế.”

Sở Nhã Quân cố ý giả vờ thất vọng nói: “Thực ra tôi thật sự có mưu đồ quấy rối anh đấy, có điều, nghĩ một chút, vẫn là thôi. Dù sao hiện tại đối với tôi mà nói, ăn no quan trọng hơn. Đắc tội với khách hàng tốt như anh, tôi nhất định sẽ hối hận.”

Sở Nhã Quân nói như vậy, Thẩm Lục càng yên tâm hơn rồi.

Anh quả nhiên ngồi xuống sô pha, bản thân cũng không khách khí với Sở Nhã Quân, trực tiếp mở tủ lạnh, lấy ra hai lon đồ uống, một lon đưa cho Sở Nhã Quân, một lon tự mình mở ra uống. Sở Nhã Quân ngồi ở phía khác của sô pha, thở dài một tiếng, nói: “Hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, luôn cảm thấy trong lòng rất rối bời. Rất muốn tìm người nào đó nói chuyện. Giới giải trí giống như cái thùng nhuộm, loại người nào, chuyện dơ bẩn nào cũng có, tôi không thể nói với đồng nghiệp được, cũng không có cách nào kể khổ với bạn học, chỉ có thể nói ra với anh một chút, nếu không tôi sẽ ngột ngạt đến phát điên mất.”

Thẩm Lục hiểu rõ, gật gật đầu, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, quả thực rất bực mình, nếu còn không phát tiết một chút, thực sự ngột ngạt đến phát điên thật.

Loại chuyện này, anh có thể hiểu được.

Sở Nhã Quân hắng hắng giọng, mở miệng nói: “Chúng ta hiện tại là bạn bè rồi, hình như từ trước đến nay tôi chưa từng nói cho anh biết về tình cảnh gia đình mình đúng không?”

Thẩm Lục gật gật đầu.

Bọn họ còn chưa đến cái mức độ đó.

Nhưng tối hôm nay Sở Nhã Quân dường như đã chịu đựng kích động không nhỏ, định nói một chút về chuyện của cô, Thẩm Lục cũng không để bụng mà nghe một chút.

“Tôi đến từ một thị trấn nhỏ xa xôi, ở đó bốn mùa đều như mùa xuân, khí hậu dễ chịu, cũng được coi là một địa điểm du lịch. Ba mẹ tôi mở một khách sạn bình dân, diện tích không lớn cũng chỉ có mười mấy phòng. Tuy chỉ là một khách sạn bình dân nhỏ, nhưng đã nuôi lớn cả nhà tôi. Sau này, lúc tôi thi đại học, tôi đã chọn học viện điện ảnh, bố mẹ thực ra không tán thành đâu. Chỉ có điều, bọn họ nhìn thấy tôi thích như thế nên liền đồng ý.”


“Sau này, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, quay được mấy bộ phim truyền hình nhỏ, đều là diễn những vai phụ không mấy xuất sắc, có lúc vì cơm ăn áo mặc, liền không ngừng đóng vai phụ. Nực cười nhất là tôi đã từng tham gia vào một bộ phim mạng, tôi chỉ xuất hiện được tám lần, lần nào cũng đều là người đóng thế hoặc là vai quần chúng. Có lúc, đến vai phụ cũng không có mà đóng, liền đi làm trợ lý cho mấy đại minh tinh.”

“Rất nhiều đại minh tình bên ngoài nhìn rất xinh đẹp tỏa sáng, thực ra bên trong đều đã thối rữa đến tận xương tủy, nhưng các fan hâm mộ của họ vẫn rất lớn. Nếu không vì minh tinh đó làm chuyện xấu rồi lại đem tôi ra làm người gánh thay, chắc tôi sẽ luôn làm trợ lý cho anh ta mất.”

“Sau khi tôi đi khỏi, còn đường làm diễn viên của tôi càng ngày càng lận đận. Sau này cầu xin không ít mối quan hệ mới nhận được một cái quảng cáo, cũng dựa vào cái quảng cáo này mới chuyển đến công ty hiện tại, nhưng vì loại diễn viên nhỏ như tôi quá nhiều, công ty cũng không thèm ký hợp đồng với tôi, vì thế tôi liền rơi vào tình trạng thả nuôi thế này. Công ty sẽ thông báo một số tin tức theo định kỳ, báo cho anh biết đoàn phim nào đang tìm người, chỉ thế mà thôi. Những tài nguyên mà công ty muốn tìm kiếm đều là những minh tinh hạng 1 hạng 2.”

“Ba mẹ tôi năm nay sức khỏe không được tốt, nhất là mẹ tôi, huyết áp cao, tim mạch không tốt, thường xuyên phải uống thuốc. Đã thế việc kinh doanh của khách sạn năm nay cũng không được ổn, về mặt kinh tế thì phải gọi là nghèo rớt mùng tơi. Ba tôi tuy không ngửa tay đòi tiền tôi nhưng tôi cũng đoán được vài phần. Vì thế, năm mươi nghìn mà tôi kiếm được từ anh lần này, tôi cũng chỉ giữ lại có năm nghìn, còn lại tôi đều gửi về cho bọn họ. Ba mẹ nhận được sô tiền đó liền rất vui, nói với tôi, thuốc của mẹ tôi cuối cùng cũng có thể mua được hết rồi. Anh biết không? Lúc tôi nghe thấy câu nói này trong lòng rất chua xót.”

“Tôi đã lớn như vậy rồi mà công việc chưa đâu vào đâu, chỉ khiến người nhà lo lắng. Tôi cũng muốn nỗ lực, tôi cũng muốn kiếm tiền, tôi cũng muốn nổi tiếng như những đại minh tinh khác, có thể mặc sức tiêu tiền như nước. Nhưng, những điều đó chỉ là mong muốn. Hiện tại tôi chẳng qua vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ, muốn xin một vai diễn phụ hạng năm cũng phải thỉnh cầu khắp nơi mói có cơ hội casting.”

“Tôi thực ra rất tin tưởng ở bản thân, tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của tôi không kém. Thứ thôi thiếu là kinh nghiệm và cơ hội. Nhưng trong giới giải trí này, người như tôi rất nhiều. Ngoại trừ việc phải từ vị trí thấp nhất mà trèo lên từng tí một, cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi rất trân trọng vai diễn lần này, tuy không thể khiến tôi có thể kiếm được nhiều tiền nhưng lại khiến tôi có thể lộ mặt ra trước mắt công chúng, nói không chừng có đạo diễn nhớ được tôi, biết được kỹ năng diễn xuất của tôi sẽ lại tìm đến tôi cho bộ phim tiếp thì sao?”

“Nếu cho tôi cơ hội tôi nhất định có thể thành công, có thể trở nên nổi tiếng. Thẩm Lục, anh tin tôi không?” Sở Nhã Quân nhìn Thẩm Lục một cách tràn đầy mong đợi.

Thẩm Lục mỉm cười nhìn đôi mắt long lanh Sở Nhã Quân, dùng sức gật đầu: “Cô nhất định sẽ thành công.”


“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Sở Nhã Quân liền mặt mày rạng rỡ, giơ đồ uống trong tay lên: “Cạn ly. Ngày mai tôi nhất định sẽ mạnh mẽ hơn.”

“Cạn ly, cố lên.” Thẩm Lục cụng lon với Sở Nhã Quân, hai người nhìn nhau mà cười.

Thẩm Lục yên lặng nghe Sở Nhã Quân nói toạc ra hết về những tấm màn đen trong giới giải trí, kể về một số minh tinh ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, kể về một số quy tắc ngầm, kể về cát sê của minh tinh hạng 1 là bằng vô số lần của bọn họ, kể vể việc vì sao cô xuất thân từ lớp chính quy về diễn xuất mà lại không có cơ hội...

Mãi đến gần sáng, Sở Nhã Quân lúc này mới cảm thấy chưa đã mà nói: “A, thật là xin lỗi. Vậy mà tôi đã nói nhiều như vậy. Trước đây không có ai để nói những lời này, gặp anh liền như bắt lấy được người, cứ thế mà xem anh như cái thùng rác, xin lỗi.”

“Không có gì, trong lòng cô thoải mái là được rồi.” Thẩm Lục hào hoa phong nhã mỉm cười, nhìn thời gian nói: “Thực sự không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Cô nghỉ ngơi sớm đi.”

Sở Nhã Quân lưu luyến tiễn Thẩm Lục rời khỏi: “Ngày mai tôi đi tìm phòng, cố gắng tranh thủ chuyển phòng trong vòng ba ngày.”

“Được, không vội.” Thẩm Lục mỉm cười nói: “Tìm phòng tốt một chút, lần này đừng bị người ta đuổi ra ngoài nữa.” Sở Nhã Quân cười khà khà, nói: “Lần này có anh ra mặt, nhất định không ai nỡ đuổi tôi đi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui