Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Ngu Vũ Mặc không kịp phản ứng, đợi cô nhìn thấy nụ cười trêu ngươi của Hạ Thẩm Châu thì cô mới hiểu Hạ Thẩm Châu đang trêu cô là vợ của cậu ta.

Khuôn mặt Ngu Vũ Mặc lập tức đỏ bừng.

Không thể phủ nhận, trong thời gian tiếp xúc với nhau, cô thật sự đã rung động với Hạ Thẩm Châu.

Ngày ngày tiếp xúc với nam thần anh tuấn đẹp trai lại nặng tình như vậy, thử hỏi cần có bao định lực mới có thể cưỡng lại được?

Với tướng mạo này của Hạ Thẩm Châu, cả nam lẫn nữ đều bị mê hoặc!

Ai có thể cưỡng lại được?

Vì thế, chút kháng cự ban đầu của Ngu Vũ Mặc cũng dần biến mất trong sự thay đổi về mặt tình cảm của Hạ Thẩm Châu.

Bây giờ, Ngu Vũ Mặc cũng đã theo Hạ Thẩm Châu ra nước ngoài rồi. Thực ra bề ngoài thì cô còn mạnh miệng như vậy, nhưng trong lòng đã chấp nhận Hạ Thẩm Châu.

Hôm nay, Hạ Thẩm Châu tỏ ra thần bí ném cho cô chiếc túi xách, Ngu Vũ Mặc nghi hoặc nhìn cậu.

Hạ Thẩm Châu khẽ nói: “Đi nào, không phải cậu nói đi dạo phố mà có người đi theo rất không thoải mái sao? Lần này chúng ta chỉ mang theo vệ sĩ, không dẫn theo ai nữa, cũng không cần thông báo cho ai cả, chúng ta cùng nhau dạo phố!”

Ngu Vũ Mặc sáng mắt: “Thật sự có thể sao?”

Hạ Thẩm Châu cười hì hì trả lời: “Đương nhiên có thể! Tuyệt đối không thành vấn đề!”

Quả nhiên Ngu Vũ Mặc lập tức hào hứng quay về phòng thay quần áo.

Vừa mở túi xách ra, cô lập tức nhìn thấy một bộ trang phục đặc biệt của người bản địa.


Bộ váy dài màu hoa hồng rực rỡ, mạng che mặt màu mận chín, vừa vặn có thể che khuôn mặt cô.

Bởi vì nơi này thuộc khí hậu nhiệt đới, nên bây giờ đang là mùa hạ.

Là nơi có tia tử ngoại mạnh nhất trong năm.

Cho dù bạn có bôi mười tám lớp kem chống nắng thì chưa chắc có thể chống được tia tử ngoại mạnh ở nơi đây.

Vì vậy mạng che mặt bằng tơ tằm này rất có tác dụng vào lúc này.

Ngu Vũ Mặc nhanh chóng mặc bộ quần áo lên người, đeo mạng che mặt lên, quả nhiên không thể nhận ra thân phận của cô nữa.

Sau khi mặc quần áo xong, vừa ra khỏi cửa, cô lập tức nhìn thấy Hạ Thẩm Châu cũng mặc trang phục đặc biệt của người bản địa giống mình, đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Ngu Vũ Mặc không ngờ Hạ Thẩm Châu mặc trang phục nước khác lại đẹp mắt đến như vậy.

Quả nhiên, thượng đế luôn thiên vị những người có khuôn mặt dễ nhìn.

Dù mặc thứ gì thì Hạ Thẩm Châu đều là sát thủ giết người bằng nhan sắc.

Thấy Ngu Vũ Mặc dán chặt mắt vào mình, Hạ Thẩm Châu lập tức khoe khoang: “Đẹp không?”

Khuôn mặt Ngu Vũ Mặc thoáng chốc đỏ bừng: “Đỏm dáng!”

Hạ Thẩm Châu lập tức bật cười ha hả, đi đến kéo tay Ngu Vũ Mặc một cách vô cùng tự nhiên, kéo cô đi ra ngoài.

Bọn họ không thông báo cho quý tộc và chính quyền địa phương, chỉ mang theo vệ sĩ của mình, đi ra ngoài dạo phố.

Thủ đô của quốc gia này, khá giống với thành phố Vinh mười hai năm trước.

Diện tích đất đai trung bình, nhưng giá trị kinh tế không cao.

Nơi này có rất ít tòa nhà cao tầng, không giống những tòa nhà cao tầng mọc san sát ở thành phố Vinh. Những tòa nhà cao tầng ở nơi này nhìn rất thưa thớt trơ trọi.

Phần lớn kiến trúc ở đây đều là những tòa nhà dưới mười tầng.

Hầu hết những người đi trên đường đều mặc trang phục giống Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc.

Vừa rực rỡ vừa thoải mái.

Nơi này bày rất nhiều sạp hàng, nên khách du lịch nước ngoài ghé tới cũng không ít.

Mọi người đi dạo phố, chọn lựa những món đồ mình yêu thích

Thấy Ngu Vũ Mặc hứng thú, Hạ Thẩm Châu lập tức kéo cô đến một sạp hàng, giả bộ định chọn quà.


Ngu Vũ Mặc nhớ ra, lúc mình chuẩn bị xuất phát thì mẹ đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng. Trong tấm thẻ có một phần tiền cô kiếm được, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiêu.

Sau lễ đính hôn giữa nhà họ Chiêm và nhà họ Châu, cô định mời mọi người ăn một bữa cơm.

Kết quả, lúc thanh toán, cô mới biết Hạ Thẩm Châu đã dặn nhân viên phục vụ, trừ cậu ra, không ai được thanh toán hóa đơn này.

Lần thứ nhất thứ hai thứ ba cũng như vậy, Ngu Vũ Mặc cũng đành từ bỏ ý định.

Dù sao thì Hạ Thẩm Châu sẽ không để cô trả tiền.

Có lẽ, mấy món quà mua hôm nay cũng như vậy.

Quả nhiên, sau khi Ngu Vũ Mặc chọn được mấy chiếc mạng che mặt, không đợi cô phải lên tiếng, Hạ Thẩm Châu đã nói chuyện với người bán hàng bằng ngôn ngữ bản địa một cách vô cùng thuần thục. Sau vài câu, Hạ Thẩm Châu đã thỏa thuận xong giá cả, vệ sĩ tiến lên thanh toán.

Ngu Vũ Mặc kéo tay Hạ Thẩm Châu nói: “Đây là tớ mua tặng mẹ và em trai tớ, sao có thể để cậu trả được?”

Hạ Thẩm Châu nhíu mày: “Cậu có tiền của đất nước này không? Hay là cậu có biết ngôn ngữ nơi đây không?”

“Chuyện này...” Quả nhiên Ngu Vũ Mặc đã chần chừ.

“Cậu cho rằng nơi này là nước mình, có thể tiêu được tiền nước mình sao?” Hạ Thẩm Châu cười khúc khích nói: “Được rồi, chỉ là mấy cái mạng che mặt thôi mà, tớ mua thì cũng vậy thôi, không có gì to tát cả! Tí nữa cậu mua kem ly cho tớ là được!”

Ngu Vũ Mặc ngẫm nghĩ, cảm thấy cậu nói cũng đúng.

Quả thực mình không biết tiếng nước này.

Dù cô có nói tiếng Anh, thì không chắc đối phương có hiểu không nữa!

Cô cũng không có tiền của nơi này, bây giờ cũng không có nơi đổi tiền.

Sạp hàng này cũng không thể quẹt thẻ, không thể thanh toán qua điện thoại.

Haiz, thôi được, đành như vậy thôi!


Hạ Thẩm Châu nhìn vẻ mặt bất lực của Ngu Vũ Mặc thì lôi cô đi mua một đống đồ chơi.

Cuối cùng, hai người nhìn thấy rất nhiều xe đạp đôi trên quảng trường, lập tức hào hứng thuê một chiếc. Hai người cùng lên xe, chậm rãi băng qua con đường thẳng tắp trong thành phố.

Hai người chọn đi vào những nơi có bóng cây, sau đó phải liên tục tránh người đi đường, xe ô tô, nhưng lại cảm thấy vô cùng kích thích thú vị.

Hạ Thẩm Châu nhiều sức lực, đạp rất nhanh, khiến Ngu Vũ Mặc la oai oái.

Thấy Ngu Vũ Mặc tỏ ra sợ hãi, Hạ Thẩm Châu lập tức cười phá lên.

Trên con đường nơi xứ người, tình cảm của đôi nam nữ này nhanh chóng phát triển.

Chơi cả một ngày trời, Ngu Vũ Mặc chưa bao giờ được vui chơi như thế này, quả thực rất vui vẻ.

Đến lúc quay về, cô vẫn còn lưu luyến không muốn rời.

Nhìn vẻ mặt của Ngu Vũ Mặc, Hạ Thẩm Châu khẽ nói: “Có lẽ thành phố này cũng chỉ có như vậy thôi, ngày mai chúng ta làm việc chính! Đi xem thôn nghèo mà anh rể tớ tài trợ kia tình hình ra làm sao.”

“Được.” Ngu Vũ Mặc cười tít mắt nói: “Đúng rồi, vì sao hoàng tử điện hạ lại tài trợ nơi này nhỉ?”

“Bởi vì quốc gia này rất nghèo.” Hạ Thẩm Châu trả lời rất hùng hồn.

Hả... được thôi, cậu ấy nói cũng có lý, mình cũng không thể phản bác lại cái gì.

Hạ Thẩm Châu trêu chọc Ngu Vũ Mặc xong thì nói: “Nhà chúng tớ ấy, vốn có truyền thống làm từ thiện. Nhất là bà ngoại của Gian Thanh, bà Can của tớ. Bà ấy đã làm từ thiện rất nhiều năm rồi. Bà là đại sứ từ thiện của rất nhiều quốc gia, giúp đỡ không ít những đứa trẻ của nhiều quốc gia. Còn anh rể tôi, tuy là hoàng tử của nước Y, nhưng anh ấy cũng làm một số việc thiện. Mấy năm trước, quốc gia này có khu vực xảy ra cơn động đất mạnh 9.8 độ richter, thương vong nặng nề. Lúc đó, đội cứu trợ quốc tế đến muộn nên số người thiệt mạng rất nhiều.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui