"Nhất Thông, em sẽ đợi tin tức của anh." Trình Tình Tình sau khi nói xong câu nói này, vội vàng mà rời khỏi nhà hàng rồi.
Chiêm Nhất Thông đợi Trình Tình Tình sau khi rời đi rồi, cũng không có ở lại thêm bao lâu, rất nhanh liền rời khỏi rồi.
Thẩm Mạch le lưỡi mà nói: "Đúng là một quan hệ khiến người nhìn trân nghẹn lời."
"Cũng không có gì. Chiêm Nhất Thông cũng là người hơn hai mươi tuổi rồi, tính khả năng mãi không yêu đương cũng không lớn. Năm đó, lúc anh ấy chủ động theo đuổi chị cả, thì chứng minh anh ấy không phải một người nhịn được sự cô đơn lạnh lẽo. Nem xem anh rể, vẫn luôn là âm thầm yêu thích, chưa bao giờ thổ lộ." Thẩm Viễn nói: "Định tính của Chiêm Nhất Thông này không đủ mạnh mẽ. Anh đoán chừng, Trình Tình Tình có lẽ là phải bi kịch rồi."
"Nói như thế nào?" Thẩm Mạch tò mò mà hỏi.
Không chờ Thẩm Viễn trả lời, chợt nghe thấy bên cạnh lại đến hai người nữa.
Cuộc đối thoại của hai người, đã lần nữa thành công thu hút sự chú ý của Thẩm Viễn cùng Thẩm Mạch.
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, nếu như nói là trùng hợp, cái trùng hợp này không phải có chút máu chó lắm hay sao a!
Bởi vì người khách mới tới ở bên cạnh không phải là người khác, chính là Châu Huệ sẽ phải cùng Chiêm Nhất Thông đính hôn cùng với một người đàn ông khác.
"Châu Huệ, em cũng sấp cùng Chiêm Nhất Thông đính hôn rồi, em thì định muốn cùng anh chia tay có phải không?" Người đàn ông kia vừa đi vào thì bắt đầu chất vấn Châu Huệ.
Giọng nói của Châu Huệ mang theo một chút mỏi mệt: "Được rồi, Tề Hiểu Thiên, em không phải đã nói đủ rõ ràng rồi sao? Chúng ta chia tay đi!"
"Anh không chia tay được!" Tề Hiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Khiến cho em đối với anh không có lòng tin như vậy? Anh bây giờ là không bằng Chiêm Nhất Thông có tiền, nhưng không có nghĩa là anh sau này sẽ không có tiền! Bây giờ, ba của anh chuẩn bị đem việc của công ty đều từ từ giao cho anh làm rồi! Châu Huệ, chúng ta đừng chia tay được không? Em cho anh thời gian ba năm, anh sẽ dùng thời gian ba năm này để chứng minh bản thân anh! Anh nhất định sẽ không kém hơn Chiêm Nhất Thông ở chỗ nào đấy! Chiêm Nhất Thông thật ra hoàn toàn không có nhiều tiền! Hắn là nhị thiếu gia ở trong nhà, chắc là sẽ không thể kế thừa gia nghiệp đấy! Nhiều lắm là trong nhà sẽ cho hắn một phần cổ quyền cùng tài sản, nhưng là tuyệt đối sẽ không cho hắn kế thừa gia nghiệp đấy! Anh nghe nói, anh trai của Chiêm Nhất Thông rất lợi hại, tuy rằng anh ấy ở nước ngoài, nhưng mà luôn là điều khiển chỉ huy chuyện ở trong nhà. Chiêm Nhất Thông hoàn toàn không có phần để thắng! Châu Huệ, em đừng cùng hắn đính hôn được không?"
Châu Huệ một vẻ mặt chán nản, nói: "Anh có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Anh cảm thấy em chỉ là vì giữ tiền sao? Chuyện hôn sự này cũng không phải là em định, là người trong nhà của em định! Bởi vì, trong nhà của em muốn cùng Chiêm gia cùng nhau làm buôn bán. Mà làm tốt buôn bán này, bảo đảm tốt nhất và có lợi nhất, chính là để cho chúng tôi đính hôn! Chỉ cần hai nhà trở thành người một nhà, bọn họ mới có thể tin tưởng vào đối phương, mới có thể lòng không khúc mắc mà đi làm chuyện hợp tác. Được rồi, đừng giãy giụa nữa! Điều kiện của anh cũng không tệ đấy, anh mặc dù không có gia sản trăm tỷ, thế nhưng là ở bản địa của các người, anh cũng được coi là nhà phú hào. Anh tìm một cô gái bình thường, có thể thoải thoải mái mái mà trải qua tốt cả đời này rồi!"
"Anh không muốn! Anh chỉ muốn cùng với em ở chung với nhau!" Tề Hiểu Thiên lập tức ôm lấy Châu Huệ, nước mắt cũng đã tuôn ra rồi: "Huệ Huệ, em tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao có thể nói ra những lời nói vô tình như vậy? Anh với em ở chung với nhau cũng đã lâu như vậy rồi, trái tim của anh là cái dạng gì, em còn không rõ ràng sao? Em tại sao phải hết lần này đến lần khác mà chà đạp trái tim của anh?"
Châu Huệ thở dài một tiếng, nói: "Vậy anh nói cho em biết, bằng không thì sao? Em với anh không chia tay, em cũng phải cùng Chiêm Nhất Thông đính hôn đấy!"
"Vậy em cứ đính a! Em tùy tiện đính a! Dù sao chỉ là đính hôn, mà không phải kết hôn!" Tề Hiểu Thiên hờn dỗi mà nói: "Anh nhất định sẽ ở vào lúc trước khi em kết hôn chứng minh bản thân mình đấy! Anh sẽ chứng minh, anh so với Chiêm Nhất Thông còn thích hợp với em!"
"Vậy anh phải cam đoan, buổi lễ đính hôn vào ngày mốt, anh không được xuất hiện, cũng không được gây sự!" Châu Huệ đối với Tề Hiểu Thiên cũng là có cảm tình đấy, nghe được Tề Hiểu Thiên nói như vậy, lập tức thì mềm lòng rồi.
"Được, anh không xuất hiện." Tề Hiểu Thiên nghẹn ngào mà nói: "Em nếu như sắp phải trở thành thiếu phu nhân của Chiêm gia rồi, cái kia ngươi vậy hôm nay em phải đàng hoàng ở cùng với anh, được không?"
"Cái này..." Châu Huệ do dự một hồi.
"Huệ Huệ..." Tề Hiểu Thiên thâm tình mà gọi lấy tên của cô: "Chỉ một này hôm nay thôi, được không?"
"Được rồi." Châu Huệ cuối cùng cũng lung lay rồi: "Chỉ hôm nay."
Tề Hiểu Thiên xúc động mà ôm lấy Châu Huệ, Châu Huệ không có cự tuyệt.
Thẩm Viễn cùng Thẩm Mạch ở kế bên liếc nhau, đồng thời im lặng lắc đầu.
Đôi vị hôn phu thê này thật thú vị a!
Đều có dây dưa của riêng mình a!
Một người là cùng gia sư ăn cơm trước kẻn tầng tịu với nhau, một người thì cùng bạn trai cũ dây dưa không rõ.
Hai người ngược lại là huề nhau rồi, ai cũng không nợ ai.
Chỉ là Thẩm Viễn cùng Thẩm Mạch thân là người ngoài đứng xem, cảm thấy thổn thức không thôi a.
Chiêm gia vào lúc này, là đang treo lấy tám ảnh chụp chung của Chiêm Nhất Thông cùng Châu Huệ a!
Nhưng mà hai người nhưng lại ở sau lưng, đều có vướng víu của mình.
Chậc chậc chậc.
Thật đúng là để cho bọn họ nói trúng rồi, lần hành trình đính hôn này, thật đúng là náo nhiệt a!
Thật không biết trên buổi lễ đính hôn vào ngày mốt sẽ phải xảy ra chuyện gì.
Thẩm Mạch vừa ăn vừa nói: "Anh, anh có ăn không a?"
"Em ăn đi em ăn đi." Thẩm Viễn đem tất cả món ăn ngon đều đẩy sang cho Thẩm Mạch: "Thừa lúc không ai muốn có em thì hết sức mà ăn đi!"
"Tại sao phải thừa lúc không ai muốn thì phải ăn a?" Thẩm Mạch moe moe mà nhìn lấy anh ruột của mình.
"Bởi vì em ăn mập rồi, thì không có ai muốn nữa." Thẩm Viễn rất không phụ trách mà trả lời.
Thẩm Mạch: "..."
Hai người đang đúng lúc ăn được vui vẻ, hai người ở kế bên cuối cùng cũng đã rời khỏi rồi.
Về phần đi nơi nào, vậy cũng chỉ có chính bọn hăọ mới biết rồi.
Ăn xong những món vặt này, Thẩm Mạch cảm thấy mỹ mãn mà nói: "Rất thỏa mãn, chúng ta có thể trở về được rồi!"
Thẩm Viễn cười lấy gọi đến nhân viên phục vụ, tính tiền xong, đối với Thẩm Mạch nói: "Ăn nhiều như vậy! Đi, anh cùng với em đi bộ đi bộ! Đoán chừng bọn họ còn chưa có nhanh như thế mà trở về đây!"
"Tốt lắm." Thẩm Mạch vui vẻ mà trả lời.
Thẩm Viễn nói cũng đúng, bất kể là Hạ Thẩm Châu hay là Văn Gian Thanh, bọn họ bây giờ cũng đang bận đấy!
Yêu đương thú vị như vậy, tại sao lại có thể dễ dàng chấm dứt đây?
Hạ Thẩm Châu dẫn theo Ngu Vũ Mặc đi đến cửa hàng mua mua mua, quan trọng nhất vẫn là cho Ngu Vũ Mặc mua lễ phục.
Lần này đi quá gấp, Ngu Vũ Mặc cũng chưa có chuẩn bị lễ phục gì.
Đương nhiên, với điều kiện gia đình của Ngu Vũ Mặc, cũng không có cách nào chuẩn bị lễ phục gì.
Vì vậy, Hạ Thẩm Châu liền chu đáo dẫn theo Ngu Vũ Mặc đến cửa hàng, tạm thời mua hai bộ trang phục.
Thành phố K không thể so với thành phố Vinh được, nơi đây không có vật phẩm cao cấp xa xỉ nào.
Nhưng mà nơi đây cũng có một số nhãn hiệu ở tuyến thứ hai cũng rất tốt, cũng là có thể lấy ra lọ diện được đấy.
Dáng người của Ngu Vũ Mặc cũng không tệ, trong lúc tuổi dậy thì, mặc cái gì cũng đều đẹp mắt đấy.
Trang phục chỉ có mười mấy triệu, cũng có thể mặc ra hiệu quả của mấy trăm triệu đấy.
Hạ Thẩm Châu dẫn theo Ngu Vũ Mặc đi dạo đến mấy tiệm nhãn hàng ở tuyến thứ hai, chọn được không ít trang phục.
Chỉ cần Hạ Thẩm Châu cảm thấy đẹp mắt, không nói hai lời thì đưa khoản tính tiền rồi, Ngu Vũ Mặc muốn ngăn cản cũng không kịp.
"Được rồi được rồi, đừng mua nữa! Chúng ta cũng mua được nhiều như vậy rồi!" Ngu Vũ Mặc nhìn lấy Hạ Thẩm Châu mà nói: "Một bộ trang phục là đủ rồi!"
"Vậy làm sao có thể được?" Hạ Thẩm Châu trả lời: "Trong một trường hợp thì ít nhất cũng phải chuẩn bị ba bộ trang phục đấy! Còn có những túi xách cùng giày dép mà mỗi bộ trang phục phải phối đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...