Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Tùng Tý kinh ngạc nhìn Hạ Thẩm Châu.

“Chính vì tấm lòng anh quá tốt đấy.” Trong chuyện này, Hạ Thẩm Châu thật sự nhìn thấy rất thông suốt. Nhưng nghĩ lại cũng rất tàn nhẫn: “Nếu như không phải vì tấm lòng quá tốt của anh, thì cô ta làm sao nghĩ rằng chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, thì sẽ có thể làm cho anh động lòng, có thể hẹn hò với anh sao?

Anh với cô ta chỉ là quan hệ bạn học thôi, chứ đâu phải quan hệ họ hàng gì. Cô ta có quyền phạm sai lầm, anh chỉ có nghĩa vụ đi nhắc nhở thôi. Và anh đã làm xong nghĩa vụ đó rồi, mà cô ta vẫn không chịu tỉnh ngộ, thì đó là chuyện của bản thân cô ta, hoàn toàn không liên quan gì đến anh cả.”

“Nói một cách khác, cho dù hôm nay cô ta có bị thiệt hại gì, thì đó cũng không liên quan gì đến anh.” Hạ Thẩm Châu tiếp tục nói: “Anh cảm thấy anh nễ tình thầy,nên mới đi quan tâm đến chuyện cô ta sao. Anh có nghĩ đến, nếu anh làm như vậy sẽ khiến cho cô ta nghĩ rằng, thật ra anh vẫn còn để tâm đến cô ta, vẫn còn quan tâm đến cô ta.

Nên, cô ta mới luôn bám lấy anh, không chịu buông tay. Bởi vì, anh vốn chưa học được từ chối.”

“Ta...” Thẩm Tùng Tý do dự một hồi: “Nhưng mà, cô ta dù gì cũng là một đứa con gái!”

“Trên đời này, sẽ không có người nào cảm thấy cô ta là con gái, mà có thể khoan hồng với cô ta cả. Nguy hiểm, không phải bởi vì cô ta là con gái thì sẽ dễ dàng bỏ qua được. Tổn thương, không phải bởi vì cô ta là con gái, thì sẽ dễ dàng tha cho cô ta được. Có rất nhiều chuyện, bất cứ lúc nào, cũng đều là do bản thân mình tạo ra.

Nếu như đã lựa chọn làm như vậy, thì phải tự gánh lấy hậu quả đó. Có phải trước kia anh luôn nhắc nhở cô ta, đừng nên uống rượu, đừng nói chuyện với con trai lạ không?”Hạ Thẩm Châu hỏi.

“Đúng vậy.” Thẩm Tùng Tý gật đầu thừa nhận.


“Vậy cô ta có nghe không?” Hạ Thẩm Châu tiếp tục hỏi.

Thẩm Tùng Tý lắc đầu.

“Vậy là đúng rồi. Anh đã hoàn thành trách nhiệm của một người bạn rồi, anh không phải là bạn trai của cô ta, anh cũng không phải là cha của cô ta, anh không có nghĩa vụ luôn bảo vệ cô ta trông coi cô ta không cho cô ta phạm sai lầm. Đó là trách nhiệm của thầy anh, không phải của anh. Chính sự mập mờ không rõ, trách nhiệm không rõ ràng của anh.

Nên mới khiến cho cô ta luôn cảm thấy rằng anh không từ chối mà còn vui mừng đón lấy. Nếu không, làm sao cô ta luôn bám lấy anh?” Hạ Thẩm Châu nhìn thấu sự việc và nói trúng tim đen. Văn Gian Thanh biểu thị tán thành: “Em cũng nghĩ vậy. Anh, anh luôn cảm thấy, những hành động của mình chỉ là làm tròn bổn phận của một người dưng sao. Thế nhưng, bổn phận này, đã vượt qua giới hạn của một người dưng rồi đó. Cô ta cũng không phải là một đứa con nít nữa, làm bất cứ chuyện gì, cũng phải nghĩ đến hậu quả của mình chứ.

Nếu như cô ta không thể suy nghĩ rõ ràng, thì đó chính là hậu quả mà cô ta phải gánh lấy thôi.”

“Vậy thôi, anh nghe các em vậy.”Thẩm Tùng Tý nhìn vào căn phòng ấy, thấy Sở Ca gác vai dựa lưng cùng với những người con trai khác, mà cắn răng rời khỏi.

Vào đến phòng ăn của mình, mà tiếng vui đùa ở lầu dưới vẫn nghe thấy rõ ràng.

Thẩm Tùng Tý thở một hơi dài, rồi nói: “Anh biết các em nói rất có lý, nhưng mà, anh nhìn thấy cô ta sa ngã như vậy anh thật không nhẫn tâm.”


“Anh Tùng Tý, cô ta không còn là con nít nữa. Vì vậy, anh có thể coi cô ta còn nhỏ, nhưng không thể trông coi cô ta đến già. Những chuyện này, tin rằng người nhà cô ta cũng đã nói cho cô ta biết, chuyện gì làm được, chuyện gì không làm được rồi. Anh đã làm tận tình tận nghĩa rồi.” Hạ Thẩm Châu tiếp tục nói: “Lòng tốt của anh, cô ta chưa chắc sẽ nhận được, hà cớ phải làm vậy? Tội gì phải làm vậy chứ?”

“Hơn nữa, cho dù anh có lòng tốt, cô ta cũng sẽ không nhận được, trái lại còn tiếp tục bám lấy anh nữa, hà tất phải như vậy chứ?” Văn Gian Thanh còn nói: “Nếu như anh thật sự cảm thấy không yên tâm, vậy thì nhờ người khác nhắc nhở cô ta là được rồi.”

Nói xong, Văn Gian Thanh vẫy vẫy tay, vệ sĩ của Văn Gian Thanh liền từ nơi gốc tối đi ra, và hướng về Văn Gian Thanh mà gật đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu dưới, và vào phòng ăn của Sở Ca nói chuyện với cô ta.

Quả nhiên, sau khi vệ sĩ của Văn Gian Thanh truyền đạt nỗi lo lắng của Thẩm Tùng Tý cho cô ta, thì Sở Ca và những người khác trong phòng đó liền hung dữ đuổi người vệ sĩ đó ra khỏi phòng: “Thật là quái lạ, liên quan gì đến anh! Anh là cái thứ gì, mà cần anh đến nhắc nhở tôi? Anh tự lo cho bản thân mình trước đi!”

Giọng nói hung hăng của Sở Ca từ lầu dưới truyền lên: “Thật sự không biết là thứ gì! Bổn cô nương làm gì, cũng cần đến các người phải nhắc nhở sao? Bộ tưởng ta 3 tuổi sao? Hứ! Muốn quản thì về mà quản lấy vợ mình kìa, chớ đừng đến quản chuyện của tôi!”

Hạ Thẩm Châu nhìn Thẩm Tùng Tý, nói: “Nghe thấy chưa? Đây mới chính là Sở Ca. Vì vậy, anh, anh nên buông tay rồi đấy.”

Thẩm Tùng Tý hít thở một hơi thật sâu, và nói: “Được, anh sẽ không quan tâm đến nữa! Quả thật, ta không phải là anh ruột của cô ta, cô ta cũng chẳng phải là em gái ruột của ta, ta quản được sao? Đây đây đây, chúng ta lo ăn của chúng ta thôi!”


Một lát sau các món ăn đã được lên tới, ba người đã nói về một chủ đề khác.

Trong lúc đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng những người ở căn phòng dưới lầu kia dường như đang chuẩn bị rời khỏi.

Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đồng thời nhìn ra phía ngoài cửa và gật gật đầu.

Sau đó có người lặng lẽ có người đi theo ra ngoài.

Thẩm Tùng Tý nhìn thấy vậy, liền hỏi: “Các em đang làm gì vậy?”

“Có một linh cảm, hôm nay mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách ổn thoả.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười trả lời nói: “Với tính cách ngang ngược của cô nương này, tối nay 8 phần nhất định sẽ bị tổn hại. Anh Tùng Tý, lần này anh không thể lo chuyện bao đồng nữa đâu đấy. Gia đình chúng ta tuy rằng không sợ chuyện gì cả, nhưng không phải chuyện bao đồng nào cũng phải xen vào.

Chúng ta vừa nãy cũng đã có nhắc nhở qua cô ta rồi, là do cô ta không chịu nghe thôi. Vậy thì, hậu quả này cứ để cô ta tự mình gánh lấy vậy.”

“Em nói là...” trong phút chốc Thẩm Tùng Tý đã hiểu ra.

“Vấn đề bây giờ là, anh, anh có muốn cho Bàng Đại Hải đó một bài học không?” Văn Gian Thanh mở miệng hỏi: “Muốn giải quyết, thì giải quyết một lần một luôn!”

“Rốt cuộc các em muốn làm gì?” Thẩm Tùng Tý nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nói: “Nói gì đi nữa, thì Đại Hải nó cũng là em họ anh mà.”


“Rất tiếc, nó không xem anh là anh họ.” Văn Gian Thanh lắc đầu nói: “Nên cắt đứt mà không cắt đứt, trái lại sẽ càng rối chuyện thêm thôi. Được rồi, dù gì em và Thẩm Châu cũng qua đây rồi, thì phải kết thúc chuyện này một cách triệt để thôi!”

Thẩm Tùng Tý còn muốn lên tiếng, thì bị Hạ Thẩm Châu chen ngang nói: “Chuyện này hãy để tụi em xử lý đi! Bởi vì anh là người tốt, không nỡ ra tay. Còn tụi em thì có không lo ngại gì về chuyện này! Người xấu, hãy để cho tụi em làm đi!”

Vừa nói xong lời này, Hạ Thẩm Châu cầm lấy điện thoại, và gửi đi một tin nhắn.

Thẩm Tùng Tý lặng im một hồi, sau đó gật gật đầu.

Cả ba người ăn xong bữa cơm đó, rồi ra ngoài chạy hóng gió vài vòng, đến lúc chuẩn bị về nhà, thì phía bên kia cuối cùng cũng có phản hồi lại.

Sau khi Hạ Thẩm Châu trả lời cuộc gọi đó, thì quay sang nói với Thẩm Tùng Tý và Văn Gian Thanh: “Đi thôi, đi nghiệm thu thành quả của mình thôi. Sau đêm nay, cuối cùng chúng ta cũng sẽ được yên bình. Nhân tiện gọi luôn các gia trưởng người lớn đến đó, tránh phải đến lúc đó nói không rõ ràng.”

Thẩm Tùng Tý gật gật đầu, sau đó gọi điện thông báo cho Tần Trân, cùng mẹ của Bàng Đại Hải, và cả nhà của thầy Sở.

Bốn nhóm người, cùng hướng về phía phòng khách sạn mà đi thẳng đến đó.

Bốn nhóm người ấy gặp nhau tại bên ngoài khách sạn, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Chưa kịp cho họ ra câu hỏi, thì Hạ Thẩm Châu đã mở miệng nói: “Bây giờ có giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng được, mọi người cùng nhau lên đó xem là sẽ hiểu hết mọi chuyện thôi. Nói trước, là chúng con cũng chỉ mới nhận được tin này thôi, và các cô chú cũng biết, là Hạ gia chúng tôi có một tổ chức nội bộ tình báo. Vì vậy, con biết được tin gì, cũng chẳng có gì là lạ cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui