Bên dưới vỗ tay thật to.
Hạ Thẩm Duệ, Hạ Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển và hoàng tử Joel đang ngồi ở hàng đầu đã đứng dậy, chào hỏi mọi người.
Màn hình led ở giữa sân khấu đã bắt được hình ảnh của bốn người bọn họ.
Người dẫn chương trình kích động đến nỗi rơi cả nước mắt, cầm chặt mic-rô rồi nói: “Có thể mời bốn bị phát biểu đôi lời cho lễ hội trường năm nay không ạ?” Thẩm Duệ cười, đưa tay nhận lấy mic-rô, nói: “Lễ hội trường là một hoạt động rất hay để phản ánh văn hóa trường học. Lễ hội trường được tổ chức tốt hay không, sẽ phản ánh được tiêu chuẩn của học sinh và các thiết bị phần cứng phần mềm trong năm học đó. Năm nay hai anh em trường Hồng Nghệ và Nhị Trung cùng tổ chức lễ hội trường, đã mang đến rất nhiều sự kinh ngạc cho chúng tôi. Xin các bạn học sinh hãy cùng cố gắng nỗ lực hơn nữa, để chúng tôi có thể nhìn thấy mặt xuất sắc nhất của các bạn! Cám ơn!”
Thẩm Hà nhận lấy mic-rô từ tay Thẩm Duệ, nói: “Tin chắc ở đây nhiều người đã biết tôi rồi đúng không?”
“Phải!” Đám đông bên dưới cùng nhau đồng thanh trả lời thật to.
Thẩm Hà tiếp tục cười nói: “Xem ra gương mặt của tôi đã được nhận ra khá dễ dàng nhỉ. Vậy thì hôm nay tôi muốn xem, sẽ có bao nhiêu người, có thể khiến tôi nhớ mặt của họ nhé? Lễ hội trường lần này, tôi tin tưởng hết vào các bạn đó! Cố lên!”
“Yeahhhhhh!” Nghe công chúa quốc dân động viên, đám người phía sau liền hô hoán thật to!
Đây là sức mạnh kêu gọi của công chúa quốc dân!
Vu Tiểu Uyển nhận lấy mic-rô trong tay Thẩm Hà, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Vu Tiểu Uyển.”
“Chào công chúa!” Phía sau đồng loạt cất tiếng chào lại cô. Vu Tiểu Uyển mỉm cười, nói: “Hôm nay tôi đến đây cùng với lời ủy thác của chủ tịch Thẩm Thất của học viện quý tộc Duệ Hà, để đến tham quan và chọn ra nhân tài ưu tú nhất. Lễ hội trường học năm nay, xin hãy cho tôi và các bạn những câu trả lời hay nhất nhé! Hi vọng có thể gặp lại bóng dáng của mọi người tại học viện quý tộc Duệ Hà! Mọi người cố lên!”
“Yeahhhhhh!” Học sinh của hai trường Nhị Trung và Hồng Nghệ kích động như muốn bùng nổ!
Có thể đến học viện quý tộc Duệ Hà, đó chính là ước mơ của cả đời bọn họ!
Bọn họ đang rất thèm muốn được chứng minh thực lực và tài năng của mình đấy!
Học sinh của các trường khác, phải nói là ngưỡng mộ đến phát khóc!
Mic-rô cuối cùng được truyền đến tay hoàng tử Joel, hoàng tử Joel chỉ nở một nụ cười, phía sau đã hét lên ầm ầm: “Hoan nghênh hoàng tử, hoan nghênh phò mã!”
Joel cười rồi nói: “Lời chào đón cuối cùng, là lời tôi thích nhất! Ngày xưa cho dù đi đến đâu, người ta vẫn cứ gọi tôi là hoàng tử điện hạ. Cuối cùng, tôi cũng có thể được gọi với danh xưng phò mã điện hạ rồi! Cám ơn!”
Bên dưới râm rang tiếng cười.
“Lần này tôi đến, không tham gia vào công tác tuyển chọn. Ngày trước luôn là tôi và Thẩm Duệ phải chọn, lần này không phải chúng tôi nữa mà là phụ nữ nhà chúng tôi chọn! Và cũng nghĩa là, mọi người không cần phải nịnh bợ tôi và Thẩm Duệ nữa, vì lần này người quyết định là Tiểu Uyển và Tiểu Hà của tôi!” Hoàng tử Joel nói giọng hài hước: “Tiện thể tôi cũng phải cám ơn học sinh và lãnh đạo của trường Nhị Trung, cám ơn các bạn đã chăm sóc cho em gái em trai chúng tôi mấy ngày qua, đã làm phiền mọi người rồi!”
Hoàng tư Joel vừa dứt lời, cả sân trường kinh ngạc.
Đợi đã.
Hoàng tử Joel nói gì vậy?
Em trai em gái của họ à?
Ở Nhị Trung?
Chuyện gì vậy?
Ai ai ai ai?
Bên dưới đám đông đang xù xì to nhỏ với nhau, liên tục nhìn xung quanh, để tìm ra em trai và em gái của Joel: “Cho nên để bảo đảm bảo lễ hội này được công bằng, em trai em gái của chúng tôi sẽ không đích thân tham gia.” Thẩm Hà nhận lấy mic-rô, nói tiếp: “Mọi người yên tâm, lễ hội trường học lần này sẽ được thi một cách công chính và công bằng! Qua lễ hội trường học lần này, các em nó cũng sẽ rời khỏi Nhị Trung, trở về với cuộc sống của mình. Nào, cùng chào tạm biệt mọi người đi!”
Thẩm Hà vừa nói dứt câu, một nhóm người đứng dậy giữa đám đông, cùng nhau bước lên trung tâm sân khấu.
Khi học sinh Nhị Trung nhìn thấy bọn họ, đã trợn tròn hai mắt, há hốc mồm miệng, không nói được lời nào! Hạ Thẩm Châu là người đứng lên đầu tiên, chào mọi người: “Chào mọi người, xin lỗi, đã giấu thân phận mình với mọi người. Không phải vì lừa gạt, mà để trải nghiệm cuộc sống thường dân, xem như tích lũy kinh nghiệm, để tiện cho sau này khi tiếp xúc và giao lưu với học sinh dân thường sẽ tốt hơn. Tôi là Hạ Thẩm Châu, Hạ nhị thiếu gia. Cám ơn mọi người!”
“Ôiiiiiiii” Đám đông ôi lên một tiếng nổi cả da gà!
Trời ơi! Thì ra cậu ta chính là Hạ nhị thiếu gia!
Trong đám đông, không ít người đã chuyển hướng nhìn qua Ngu Vụ Mặc!
Ngu Vũ Mặc cũng sửng sốt đứng yên một chỗ!
Có vẻ như cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe!
Sao có thể được chứ?
Hạ Thẩm Châu bọn họ không phải từ dưới quê lên sao?
Cậu ta làm sao có thể là Hạ nhị thiếu gia chứ?
Đó là tập đoàn tài chính Hạ Thị mà!
Đó là công ty tài chính lớn nhất!
Cậu ta mà là nhị thiếu gia của trùm tài chính trong nước à?
Sao lại thế chứ?
Sao có thể... Ánh mắt Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu đột nhiên bắt gặp được nhau trong đám đông, Hạ Thẩm Châu gật nhẹ đầu với Ngu Vũ Mặc, tiếp tục nói với người khác: “Chúng tôi giấu thân phận của mình, vẫn còn một lý do, chính là trong học viện quý tộc Duệ Hà không chỉ nhìn người với thành tích mà còn phải có nhân phẩm! Nếu như một người có thành tích tốt mà nhân phẩm quá tệ, xin lỗi, cổng trường học viện quý tộc Duệ Hà sẽ không mở ra cho bạn! Nếu như một người có năng khiếu tốt, nhưng thành tích không được cao cho lắm, đừng lo, bạn sẽ có cơ hội nhận được lời mời của học viện quý tộc Duệ Hà!”
Lời nói của Hạ Thẩm Châu, làm nổi dậy tiếng hò hét bên dưới, có vẻ cũng hiểu được lý do bọn họ giấu thân phận của mình trong số họ!
Thì ra là âm thầm đi điều tra!
Hạ Thẩm Châu nói những lời này, thật ra có một nửa là nói cho Ngu Vũ Mặc nghe, xem như lời giải thích với cô ấy.
Ngu Vũ Mặc nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không nhìn Hạ Thẩm Châu nữa.
Hạ Thẩm Châu cười gượng, cậu biết, Ngu Vũ Mặc giận rồi.
Lời giải thích của cậu có thể lừa những người khác, nhưng không lừa nổi Ngu Vũ Mặc.
Và bây giờ không phải lúc giải thích, mọi chuyện cứ để sau rồi nói.
Văn Gian Thanh nhận lấy mic-rô từ tay Hạ Thẩm Châu, mỉm cười chào hỏi với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Văn Gian Thanh. Tôi là Văn thiếu gia.”
Đám người bên dưới lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó có người trong đám đông kinh ngạc hét to lên: “Nhà đầu tư cá mập Văn Gia?”
Văn Gian Thanh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Đám người bên dưới lại hốt hoảng lần nữa!
Quả nhiên là Nhà đầu tư cá mập!
Đáng sợ thật đấy!
Văn Gian Thanh không muốn nói quá nhiều về bản thân mình, nên đã nhanh chóng truyền mic-rô cho Thẩm Viễn.
Thẩm Viễn đưa mic-rô cho Thẩm Túng Tý, Thẩm Tùng Tý lắc tay, Thẩm Viễn mới cầm lấy và nói: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Viện của Thẩm Gia ở Đông Bắc. Chắc mọi người đã biết ba của tôi, ông ta làm nghề game, ông ta là Thẩm Lục!”
“Ôi...” Đám học sinh nam bên dưới liền hô hoán thật to!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...