Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Lão tứ khuyên can: “Được rồi được rồi, đâu phải mối thù lớn lao gì đâu. Mọi người đều là bạn học với nhau, đừng làm lớn chuyện quá!”

“Nè nè nè, lão tứ, tao đã mời mày ăn cơm đó nha, sao mày cứ nói giùm người ngoài hoài vậy?” Đặng Khắc Kỳ chợt không vui nói: “Nếu mày cảm thấy họ tốt, thì mày chơi chung với họ đi. Đừng chơi chung với tụi tao!”

Vừa dứt lời, thì hai người khác cũng nói: “Đúng đó lão tứ, sao mày cứ suốt ngày nói những lời nhụt chí vậy? Đúng là! Được rồi được rồi, chuyện của Đặng Khắc Kỳ, thì mày đừng nhúng tay vào nữa!”

Sau khi nói xong, thì hai người đó lập tức nói với Đặng Khắc Kỳ: “Hay là chúng ta đi đánh bóng bàn đi! Đi nào đi nào, ngày mai sẽ cho nó biết tay!”

Nói xong ba người khoác vai nhau rời khỏi, để lại một mình lão tứ ở đó.

Lão tứ thở dài một hơi, im lặng xoay người rời khỏi.

Đừng tưởng mọi người đều ở chung một phòng trong ký túc xá, nhưng nhiều lúc ý kiến bất đồng thì cũng sẽ không thể đồng hành cùng nhau.

Lão tứ suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người đi nhà sách mua sách.

Khi bọn Hạ Thẩm Châu rời khỏi, đúng lúc cũng nhìn thấy lão tứ đi vào nhà sách một mình.

Hạ Thẩm Châu chợt mỉm cười.

Nếu tên lão tứ này có chí khí thì anh ấy sẽ cho lão tứ một cơ hội, nếu anh ta chịu nắm lấy cơ hội này, thì có thể nhận được sự thu nhận của Học Viện Quý Tộc Duệ Hà, từ đó có thể thoát khỏi cuộc sống bình thường, đi đến đỉnh cao của cuộc sống.

Đương nhiên, với điều kiện, anh ta có đủ tư cách để đi đến phút cuối cùng.

Sau khi chào tạm biệt Ngu Vũ Mặc và những bạn học của cô thì mọi người đều đã trở về nhà của mình hết rồi.


Vừa ra khỏi thang máy, thì đã nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ cũng đang đứng trong thang máy.

Thẩm Mạch bất chợt hỏi: Tiểu Vũ, cậu đang đi ra ngoài hay là đang trở về nhà vậy?”

Mộ Tiểu Vũ ngơ ngác một hồi, sau đó trả lời: “Tớ... tớ phải ra ngoài một lát... mọi người mới ra ngoài xong ư?”

Những người đó đều gật đầu sau đó xoay người rời khỏi.

Mộ Tiểu Vũ chợt kéo tay Thẩm Mạch lại nói: “Thẩm Mạch, cậu có thể ra ngoài với tớ một lát không?”

“Đi đâu vậy?” Thẩm Mạch bất chợt hỏi.

“Đi... à, đi mua chút quần áo hay gì đó!” Mộ Tiểu Vũ nhanh chóng nói: “Ngày mai phải chính thức học bổ túc rồi, tớ lo không có thời gian đi mua sắm cho nên hôm nay phải mua sắm cho đã.”

Thẩm Mạch không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn cười hihi nói: “Đúng vậy đúng vậy, bọn tớ cũng nghĩ như vậy. Cho nên, hôm nay bọn tớ mới đi mua dụng cụ học tập! Đúng rồi, Tiểu Vũ, cậu đều mua hết rồi chứ?”

Mộ Tiểu Vũ gật đầu nói: “Tớ đã mua trước rồi. Học sinh nghệ thuật như bọn tớ, tỷ lệ học những lớp văn hoá hơi thấp, chủ yếu vẫn phải chú trọng vào điểm số của kỹ năng chuyên nghiệp. Cho nên, tớ không cần phải chuẩn bị nhiều tài liệu học tập như vậy, chỉ cần đảm bảo mỗi một môn vào đủ qua môn là được rồi.”

Thẩm Mạch ừ một tiếng rồi gật đầu: “Vậy cũng được, đúng lúc tớ cũng không có gì làm, tớ đi cùng cậu.”

“Cám ơn cậu nha!” Mộ Tiểu Vũ vui mừng khôn xiết, cô ấy biết Thẩm Mạch là cô gái không hay nghĩ nhiều, cho nên tìm cô ấy để nghe ngóng những chuyện của Văn Gian Thanh là thích hợp nhất.

Vốn tưởng rằng có thể moi được một số chuyện từ trong miệng của Thẩm Mạch, nhưng không ngờ Thẩm Mạch cứ luôn miệng nhắc tới những chuyện của Hạ Thẩm Châu.


Nước cờ của Mộ Tiểu Vũ, xem ra lần này đã uổng phí hết rồi.

Ngày hôm sau, mọi người đều dậy từ rất sớm.

Bữa sáng vẫn gọi giao tới theo thường lệ, sau khi ăn sáng xong, thu dọn một lát rồi nhanh chóng đến trường.

Vừa đi đến cửa, thì một đám người đã nhìn thấy Đặng Khắc Kỳ chạy một chiếc xe moto Harley rất oai phong đứng trước cửa tạo dáng.

Đích thực là có không ít cô gái bị sự bảnh bao của hắn ta thu hút.

À không, bị thu hút bởi sự giàu có của hắn thể hiện.

Rất nhanh, bên cạnh Đặng Khắc Kỳ đã có mấy người vây quanh.

Hạ Thẩm Châu bất lực lắc đầu, sau đó đi cùng những người khác, chuẩn bị bước vào cổng trường.

Còn chưa vào tới cổng trường, thì Đặng Khắc Kỳ chợt chặn họ lại: “Đồ nhát gan, hôm qua mày không đánh mà chạy, không biết mất mặt hả?”

“Đồ ngu.” Hạ Thẩm Châu lạnh lùng ném lại hai chữ, anh vốn dĩ không muốn quan tâm đến hắn ta, bèn tiếp tục đi về phía trước.

Đặng Khắc Kỳ lại chạy đến trước mặt Hạ Thẩm Châu, chặn bước chân của anh lại rồi nói: “Có phải mày thích Ngu Vũ Mặc không?”

Hạ Thẩm Châu quả thật không biết nói gì nữa rồi!


Anh ấy và Ngu Vũ Mặc chỉ là quan hệ bạn bè cùng lớp bình thường thôi.

Thế nhưng, dường như anh ấy trong phút chốc đã hiểu ra tại sao con gà trống này lại cứ nhắm vào mình hết lần này đến lần khác, thì ra người anh ta thích là Ngu Vũ Mặc!

Cô gái đó thật sự khá tốt, nhưng để khiến anh phải động lòng, thì không phải là một chuyện đơn giản.

Hạ Thẩm Châu không hề trả lời câu hỏi của Đặng Khắc Kỳ, anh ấy giơ tay lên để hất bàn tay của Đặng Khắc Kỳ ra, tiếp tục đi về phía trước.

Đặng Khắc Kỳ vừa định tiếp tục cản trở, vừa giơ tay thì đã nhìn thấy Ngu Vũ Mặc đi tới.

Đặng Khắc Kỳ không thèm cản đường Hạ Thẩm Châu nữa, nhanh chóng chạy tới phía Ngu Vũ Mặc, ôm lấy bó hoa để trên xe motor, đưa đến trước mặt Ngu Vũ Mặc, rồi nhét hoa vào vòng tay của cô, cố tình tạo dáng nói: “Tặng cậu đó.”

Ngu Vũ Mặc cúi đầu nhìn bó hoa hồng to trong vòng tay, lập tức trả về cho Đặng Khắc Kỳ không chút do dự nào: “Xin lỗi, tớ không nhận quà.”

Đặng Khắc Kỳ nhìn thấy Ngu Vũ Mặc xoay người rời đi, lập tức kéo cánh tay Ngu Vũ Mặc lại rồi nói: “Ngu Vũ Mặc, cậu năm lần bảy lượt từ chối tớ, có phải cậu đã có người mình thích rồi không?”

Ngu Vũ Mặc ngước đầu lên, thì đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo tuấn tú của Hạ Thẩm Châu.

Cô ấy không trả lời câu hỏi của Đặng Khắc Kỳ, chỉ nhanh chân chạy theo Hạ Thẩm Châu bọn họ.

Một đám người vừa cười vừa nói đi vào trong phòng học.

Đặng Khắc Kỳ cứ đứng đó như một thằng khờ vậy, ôm lấy bó hoa người khác không thèm lấy, đứng như trời trồng tại chỗ.

Những bạn học xung quanh đều bụm miệng cười lén lút sau lưng, những tiếng cười đó cứ vang trong đôi tai của Đặng Khắc Kỳ, cứ cười trên nỗi đau của người khác như vậy.

Đặng Khắc Kỳ vứt mạnh bó hoa trong tay xuống đất, đạp mạnh mấy phát, đạp nát hết những đóa hoa tươi đẹp kia.


Sau khi trút giận xong, thì Đặng Khắc Kỳ nhìn xuống đống tan nát đó dưới chân một cái, rồi mới tức giận xoay người rời khỏi.

Hừ, tên công tử bột kia, hãy đợi đấy!

Hạ Thẩm Châu bọn họ vừa mới vào trong phòng học, thì nguyên căn phòng đều im thin thít.

Aaaaa, tớ lại nhìn thấy nam thần của tôi rồi.

Aaaaa, nữ thần cùng bàn của tớ lại xinh đẹp hơn nữa rồi!

Toàn bộ những học sinh trong lớp, chợt biến đối từ trạng thái đùa giỡn sang nghiêm túc trong chớp mắt.

Những người vốn dĩ đang kể chuyện hài cũng không kể nữa, những người vốn dĩ ngồi xéo xẹo ngay tại chỗ cũng chỉnh đốn lại kiểu ngồi của mình!

Còn hiệu quả hơn lời nói của cô giáo gấp trăm nghìn lần!

Thẩm Mạch hiếu kỳ nhìn bạn cùng bàn của mình nói: “Lúc nãy mọi người đang nói gì vậy? Sao lại không nói tiếp nữa?”

“Đâu có đâu! Bọn tớ không nói gì cả!” Khuôn mặt của người bạn cùng bàn ửng đỏ hết, anh ta không thể thừa nhận trước mặt bạn học nữ thần của mình được!

Tuyệt đối không được làm mất đi hình tượng hoàn hảo của mình!

Sau khi Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu ngồi xuống, thì Ngu Vũ Mặc lại nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói với Hạ Thẩm Châu: “Cậu đừng quan tâm đến Đặng Khắc Kỳ đó.”

“Được.” Hạ Thẩm Châu bình thản trả lời.

“Còn nữa... những lời nói tầm bậy của cậu ấy, cậu cũng đừng tin.” Ngu Vũ Mặc đột nhiên cúi đầu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui