Tất cả mọi người đều không nói, lẳng lặng nghe những người trong phòng bên cạnh khoe khoang.
“Mọi người không biết chứ! Cậu ta dựa vào gương mặt đẹp trai, lại không thèm để ý tới tớ! Khi ở trung tâm mua sắm, tớ tát một cái, cậu ta liền ngã lăn xuống đất, quỳ ở đó mà khóc lóc với tớ: Cậu Trịnh, tớ sai rồi! Cậu tha cho tớ đi!” Giọng nói kia khoác lác không biết ngượng kể về chuyện đã xảy ra hôm nay: “Lúc đó tớ đã muốn đạp cho cậu ta một phát rồi, nhưng cô gái tớ thích lại đi tới, tớ không thể mất mặt trước cô ấy... À không, không thể để cho cô ấy nhìn thấy sự tàn bạo của tớ, đúng không? Bởi vậy tớ lại xua tay, nói cút cút cút, đừng có xuất hiện ở trước mặt anh đây.”
Có người khác mở miệng hỏi cậu ta: “Trịnh Khắc Kỳ, cậu nói thật hay giả vậy? Cậu lợi hại như vậy sao? Trước đây không phải cậu rất sợ à?”
“Sợ là thế nào? Tớ gọi đó là người đàn ông lịch lãm, lịch lãm đấy, cậu hiểu không!” Trịnh Khắc Kỳ phản bác nói: “Không tin, các cậu tìm tên thư sinh khốn kiếp kia ra đây, xem nó đứng ở trước mặt của tớ, tớ tát một cái có đánh chết nó không!”
Những người khác lập tức cười to: “Trịnh Khắc Kỳ, cậu lại khoác lác à?”
“Ôi ôi ôi, tất cả đám người các cậu á, mỗi lần tớ nói thật thì các cậu đều không tin!” Trịnh Khắc Kỳ giả vờ bất đắc dĩ nói: “Các cậu cũng không suy nghĩ xem, tớ có thân phận gì, mà thằng nhóc kia lại có thân phận gì? Ở trường Nhị Trung chúng ta, nếu nói tới người có bản lĩnh thì ngoại trừ Trịnh Khắc Kỳ tớ ra, còn có thể là người nào khác chứ? Tớ nói cho các cậu biết, mấy người đó tạm thời qua học bổ túc, phải có tám phần là đã bỏ ra rất nhiều tiền chạy chọt, mới được len vào, hơn nữa chỉ có thể học bổ túc trong một kỳ nghỉ hè. Nếu không, tại sao bọn họ chỉ học bổ túc ở trường, mà không trực tiếp chuyển trường qua đi? Các cậu nói đúng không?”
“Đúng vậy, cậu nói có lý! Mấy học sinh này đều chỉ tới học bù, từ trước đến nay tớ không nghe ai nói bọn họ chính thức chuyển trường qua đây! Nói không chừng đúng như lời Trịnh Khắc Kỳ nói đấy.” Có người phụ họa nói.
“Cũng đúng, tớ cũng chưa nghe nói có học sinh mới chuyển đến. Vậy mấy người bọn họ chắc thật sự chỉ tạm thời qua học bù thôi! Không biết là người ở cái trường nát nào, bởi vì thành tích không tốt, trong nhà không có tiền, cho nên kỳ nghỉ hè chỉ có thể qua trường THPT trọng điểm Nhị Trung chúng ta học bổ túc chứ? “
“Trông mấy người kia đều điển trai, xinh gái. Tớ cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu? Các cậu có nghĩ tới chưa? Tại sao bình thường không thấy ai đến, lần này lại có nhiều người đến như vậy?” Cũng có người đưa ra quan điểm của mình: “Hơn nữa mấy người kia trông rất có phong cách, cho dù bọn họ ăn mặc đơn giản, nhưng loại phong cách này không giống với người bình thường.”
“Ôi ôi, lão tứ à, cậu có thể đừng nâng người mà dìm bản thân mình như vậy chứ?” Trịnh Khắc Kỳ lập tức mất hứng, nói: “Chẳng lẽ tớ còn không nhìn ra được sao? Trên người bọn họ không có lấy một đồ hàng hiệu nào cho tử tế, cho dù Trịnh Khắc Kỳ tớ không được tính là nhân vật lợi hại gì, nhưng tớ còn xách một cái túi hiệu Prada! Các cậu xem bọn họ dùng túi gì? Tất cả đều là loại hàng nát. Như vậy bọn họ có thể có tiền hay có bản lĩnh gì chứ? Cậu còn nói phong cách à? Phong cách cái con khỉ khô ấy!”
Những người khác lập tức hùa theo nói: “Được rồi, được rồi, lão tứ cậu đừng nói nữa, Trịnh Khắc Kỳ nói có lý đấy. Chẳng qua là một đám dân nghèo muốn có cảm giác tồn tại mà thôi, chờ sau này xem Trịnh Khắc Kỳ trừng trị cậu ta thế nào.”
Lúc này Trịnh Khắc Kỳ mới hài lòng, nói: “Vậy còn tạm được. Các cậu cứ chờ đấy! Ngày mai khi đi học, xem tớ chỉnh bọn họ thế nào!”
Những người khác lập tức cười ha ha và chuyển đề tài, bắt đầu nói về những nữ sinh khác trong trường học.
Nghe bọn họ nói chuyện, mấy người trong phòng này đều nghi ngờ và lúng túng.
Văn Gian Thanh cười xấu xa nhìn Hạ Thẩm Châu: “Cậu bị người ta tát một cái, nằm lăn ra đất hả?”
Hạ Thẩm Châu liếc nhìn cậu: “Cậu nghĩ sao?”
Văn Gian Thanh cười như điên: “Nếu để cậu ta biết được, cậu ta dám động tới một đầu ngón tay của cậu, vệ sĩ ẩn nấp trong bóng tối sẽ lập tức tháo rời cánh tay của cậu ta thì không biết cậu ta sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”
Tính tình Thẩm Tùng Tý nóng nảy, cậu nhảy dựng lên, nói: “Để tớ đi báo thù cho cậu!”
Thẩm Viễn vội vàng giơ tay lên, giữ Thẩm Tùng Tý lại: “Anh trai của em ơi, anh có thể bình tĩnh một chút được không? Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, anh cũng không thể nhịn được à? Đám người kia chỉ là đám tầm thường, đánh nhau với bọn họ trái lại còn hạ thấp phong cách của chúng ta nữa kìa! Dù sao anh Thẩm Châu cũng không thiệt, chờ ngày mai khi đi học thì công khai đánh cậu ta trước mặt mọi người, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Những người khác đều gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Ngày mai công khai đánh vào mặt ngay trước mặt mọi người, xem cậu ta còn dám bốc phét nữa không!”
Một lát sau, thức ăn đều được đưa lên, phòng bên cạnh cũng khoác lác được một lúc rồi.
Dáng người Thẩm Tùng Tý cao lớn, dù ăn nhiều nhưng cũng tiêu hao năng lượng nhanh, cho nên chờ tới khi thức ăn được đưa lên, cậu đã cầm đũa bảo đám em trai, em gái cùng ăn.
Hạ Thẩm Châu vừa cầm đũa lên, còn chưa kịp ăn, đã nghe được từ ngoài cửa truyền đến những tiếng cười vui vẻ: “À, trùng hợp như vậy sao? Không ngờ các bạn cũng ở đây?”
Hạ Thẩm Châu ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Ngu Vũ Mặc và hai cô bạn học của cô đi đến.
Hạ Thẩm Châu nhìn về phía Ngu Vũ Mặc mỉm cười và gật đầu ra hiệu.
Không đợi Hạ Thẩm Châu mở miệng, trong phòng bên cạnh lại có người kêu lên: “A, Ngu Vũ Mặc, sao các cậu lại tới đây! Nào nào, nhanh qua đây ăn với bọn tớ đi! Cái này gọi là tới sớm, không bằng tới đúng lúc!”
Lúc này Ngu Vũ Mặc mới phát hiện ra đám người ngồi trong gian bên cạnh lại là Trịnh Khắc Kỳ và ba người bạn cùng phòng ký túc với cậu ta.
Ngu Vũ Mặc nhìn Hạ Thẩm Châu, lại nhìn Trịnh Khắc Kỳ, cô lập tức xấu hổ.
Ngu Vũ Mặc còn chưa mở miệng, bạn học của cô lại nói: “Không cần đâu, bọn tớ không muốn quấy rầy anh em các cậu tụ tập! Chúng tớ chen chúc một lát với các bạn học mới là được rồi!”
Bạn học của Ngu Vũ Mặc nói xong lại kéo Ngu Vũ Mặc chạy tới trước mặt Hạ Thẩm Châu, cười hì hì nói: “Bọn tớ có thể ngồi đây được chứ?”
Ngu Vũ Mặc vội vàng kéo tay bạn học của mình và khẽ nói: “Cậu đừng làm loạn mà.”
Thẩm Tùng Tý làm anh trai lại lập tức đứng lên nói: “Hẹn trước còn không bằng tình cờ gặp, mời ba bạn học ngồi đi! Bọn tớ cũng chỉ vừa chuẩn bị ăn thôi, các bạn muốn ăn gì, cứ việc gọi.”
Thoáng cái, Ngu Vũ Mặc đã bị hai cô bạn học nhét vào ngồi bên cạnh Hạ Thẩm Châu, trên mặt hai người đều có chút xấu hổ.
Lúc này, bốn người ở gian bên cạnh mới nhìn thấy đám người Hạ Thẩm Châu ngồi ở đây.
Trịnh Khắc Kỳ bị người ta đánh một trận, vừa rồi còn khoác lác ở trước mặt bạn học, không nghĩ tới người trong cuộc lại ngồi ở gian bên cạnh, nên có hơi lúng túng.
Ba người bạn cùng phòng của Trịnh Khắc Kỳ đứng dậy nhìn gian bên cạnh, trên gương mặt không ngừng biến sắc, trông buồn cười muốn chết.
Trịnh Khắc Kỳ nhìn thấy Ngu Vũ Mặc ngồi ở bên cạnh Hạ Thẩm Châu thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cậu ta muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới chuyện mình vừa bị đánh một trận tới miệng gặm đầy đất ở trong cửa hàng văn phòng phẩm bên kia. Nên cậu ta cũng biết Hạ Thẩm Châu không phải là loại người nhẹ nhàng, ít nói như vẻ ngoài.
Hơn nữa, bây giờ bên cạnh cậu còn có nhiều người như vậy nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...