Lúc này Văn Gian Thanh mới chậm chạp rời khỏi đó cùng Mộ Tiểu Vũ.
Hạ Thẩm Châu và Vy Vy cùng đẩy xe hàng đi chọn nguyên liệu khác của món lẩu.
Đứng trước giá hàng bày la liệt các loại hàng hóa, Hạ Thẩm Châu hỏi Vy Vy: “Vy Vy, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?”
“Gì là nghĩ gì?” Vy Vy vẫn còn giả vờ không hiểu.
Hạ Thẩm Châu lập tức dừng xe lại, cúi đầu nhìn Vy Vy: “Thực ra tớ muốn nói chuyện với cậu từ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp, cũng chưa biết phải nói như thế nào. May mà tối nay có cơ hội này để nói chuyện Gian Thanh với cậu.”
Vy Vy không nói gì, vẫn cúi đầu chọn nguyên liệu.
Vẻ bình thản bên ngoài là tố chất cơ bản của một chuyên gia tư vấn tâm lý.
Nhưng trong lòng cô đã ầm ầm dậy sóng từ lâu.
“Tớ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Gian Thanh, ba mẹ của tớ là bạn chí cốt của ba mẹ cậu ấy. Cho nên, mấy người bọn tớ, dù không có cùng một họ, nhưng lại như người trong một nhà, chưa bao giờ chia xa. Giống như mùa xuân năm nay tớ và Gian Thanh cùng đón sinh nhật, đến cuối năm, bọn Thẩm Mạch Thẩm Viễn và Đậu Đậu Đinh Đinh cũng đón sinh nhật cùng nhau. Bao năm qua, chưa bao giờ thay đổi. Vì thế, tớ là người hiểu rõ nhất tâm tư của bọn họ.”
“Tớ thừa nhận, những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như bọn tớ, quả thực có chút ấu trĩ trong một số chuyện. Nhưng tớ dám bảo đảm, từ trước tới giờ Gian Thanh không phải hạng người thích đùa giỡn với chuyện tình cảm. Hoặc nói cách khác, bọn tớ không phải là hạng người cặn bã.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười: “Gia phong của nhà bọn tớ rất nghiêm. Khi cậu quen cậu ấy, cậu ấy bị một cô gái lừa gạt. Cậu cũng tận mắt chứng kiến đấy, thậm chí vì một cô gái mà cậu ấy còn chống đối lại cả nhà. Vì vậy, tớ có thể bảo đảm nhân phẩm của cậu ấy.”
Vy Vy lặng lẽ gật đầu, biểu thị đồng ý với lời của Hạ Thẩm Châu.
“Lúc đó, người thuê cậu đến khuyên giải Gian Thanh là anh rể tớ, đúng không?” Hạ Thẩm Châu hỏi.
“Đúng.” Vy Vy bình thản trả lời: “Tớ chỉ là một chuyên gia tư vấn tâm lý, tớ không có tư cách yêu đương với cậu chủ nhà họ Văn.
“Vậy sao?” Hạ Thẩm Châu khẽ cười: “Không được nảy sinh tình cảm với khách hàng, là yêu cầu nghề nghiệp của các cậu sao?”
“Coi như là vậy.” Vy Vy khẽ đáp: “Nếu không, tiền đồ cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn.”
Hạ Thẩm Châu gật đầu: “Cũng có lý. Vì vậy, cậu mới quyết định dối lòng chối bỏ tình cảm của cậu ấy, vô tình lựa chọn nghề nghiệp của cậu sao?”
Vy Vy bỗng ngẩng đầu nhìn Hạ Thẩm Châu, nhưng không nói gì.
Hạ Thẩm Châu nói tiếp: “Nếu không, cậu giải thích như thế nào đây? Rõ ràng cậu cũng thích Gian Thanh mà, nhưng cậu lại dối lòng nói không có tình cảm với cậu ấy, tuyệt đối sẽ không yêu cậu ấy. Đây không phải là hy sinh tình cảm vì công việc, thì là cái gì?”
Vy Vy lặng thinh.
“Hay là, cậu đã nhìn thấy quá nhiều cuộc chia ly, nên cậu không có lòng tin với Gian Thanh? Cậu lo có một ngày cậu thật sự ở bên Gian Thanh, nhưng cậu lại phát hiện ra cậu ấy chỉ chơi đùa. Cậu không thể quay đầu lại, không những mất việc mà còn mất đi trái tim, tâm trí thì rối bời. Có đúng không?”
Lời nói sắc bén của Hạ Thẩm Châu đã xuyên qua tuyến phòng bị của Vy vy, Vy Vy cảm thấy bối rối không nói nên lời.
“Có điều, nỗi lo lắng này của cậu cũng là chuyện bình thường. Như vậy chứng tỏ, cậu là một cô gái thông minh.” Hạ Thẩm Châu thở dài: “Nhưng cậu cũng quá tuyệt tình. Không cho Gian Thanh một chút cơ hội nào mà đã phán xử cậu ấy, quá tàn nhẫn! Thực ra cậu có thể để trái tim và đôi mắt được tự do, nhìn xem Gian Thanh đã làm gì, có khiến cậu hài lòng không. Nếu việc Gian Thanh làm khiến cậu hài lòng, dù có đổi công việc vì tình yêu, thì tớ cảm thấy cũng chẳng sao cả. Hơn nữa, ai nói yêu đương thì sẽ không thể làm chuyên gia tư vấn tâm lý chứ? Nếu cậu ấy khiến cậu không hài lòng, thì cậu tuyên án tử với cậu ấy vẫn còn kịp. Dù sao thì bọn tớ vẫn còn nhỏ, còn trẻ tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian để phân biệt và phán đoán.”
Vy Vy vẫn không hé răng nửa lời.
“Vy Vy, thực ra nhà chúng tớ đều rất thích cậu. Cậu đủ thông minh, kiên nhẫn. Lúc cậu phân chia nhiệm vụ ban nãy, sự ung dung quyết đoán của cậu rất phù hợp với gia tộc như bọn tớ. Nhưng mà, sự dè dặt cẩn thận của cậu cũng là chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của cậu. Cuộc đời mà, có lúc cần phải biết buông bỏ.” Hạ Thẩm Châu nói tiếp: “Như vậy đi, tớ có một kiến nghị, cậu cứ nghe xem sao nhé. Nếu cậu cảm thấy có lý thì cậu hãy nghe. Nếu cảm thấy vô lý, thì cậu cứ coi như tớ chưa nói gì.”
Vy Vy chậm chạp gật đầu.
“Chúng ta sắp trải nghiệm cuộc sống của người bình thường ở trường Nhị Trung rồi. Trong hai tháng này, cậu cứ buông bỏ yêu cầu nghề nghiệp, buông bỏ khúc mắc, cũng như sự hà khắc của bản thân mình. Dùng trái tim cảm nhận Gian Thanh là người như thế nào, liệu có phải là một người đáng để dựa vào không. Nếu cậu cảm thấy cậu ấy xứng đáng, thì đừng gò bó bản thân mình nữa. Nếu cậu cảm thấy cậu ấy là người vô trách nhiệm, vậy thì sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cậu muốn đi đến bất cứ nơi nào thì tớ cũng thay cậu ngăn cản Gian Thanh, không để cậu ấy làm phiền đến cậu. Cậu cảm thấy thế nào?” Hạ Thẩm Châu mỉm cười nhìn Vy Vy: “Công bằng chứ?”
Vy Vy im lặng, cắn môi suy nghĩ một hồi.
Đúng lúc này, Thẩm Mạch vui vẻ đẩy xe hàng đi qua: “Ha ha ha, đúng là vui thật! Vy Vy, anh Thẩm Châu, hai người chọn đồ xong chưa?”
“Sắp xong rồi!” Vy Vy cười đáp, nhanh chóng chọn mấy túi nguyên liệu bỏ vào xe hàng.
“Tớ sẽ suy nghĩ, cảm ơn đề nghị của cậu.” Bỗng nhiên Vy Vy nói với Hạ Thẩm Châu: “Cậu đúng là một người bạn cực phẩm.”
Nói xong, Vy Vy đẩy giỏ hàng đi mất.
Hạ Thẩm Châu nhìn bóng lưng của cô, khẽ bật cười.
Vy Vy là cô gái thông minh, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu nỗi băn khoăn của bản thân.
Những người khác cũng đã chọn đồ xong. Vy Vy dẫn mọi người đi mua một số đồ dùng sinh hoạt khác.
Đám cậu ấm cô chiêu này hoàn toàn không có một chút kỹ năng sống nào.
Bỗng nhiên Vy Vy cảm thấy cuộc sống sau này thật tăm tối.
Cô sẽ không phải dạy từng người những kiến thức cuộc sống bình thường nhất chứ?
Cũng may dù Mộ Tiểu Vũ không hòa nhập với mọi người, những cũng là cô gái có gia cảnh bình thường, không cần người khác quan tâm mà có thể tự biết chăm sóc bản thân và những người khác.
Có Vy Vy và Mộ Tiểu Vũ, mọi người cũng thuận lợi mua đủ đồ đạc cần thiết, mỗi người xách hai túi lớn, cùng nhau về nhà.
Vừa vào cửa, Vy Vy lập tức nói với Mộ Tiểu Vũ: “Cậu cũng ăn cùng đi, ăn lẩu nhiều người mới vui.”
Mộ Tiểu Vũ cảm kích nhìn Vy Vy: “Tớ giúp cậu rửa rau.”
Vy Vy gật đầu, rồi bắt đầu sắp xếp công việc cho những người khác.
Thấy Vy Vy phân công nhiệm vụ rõ ràng, Thẩm Viễn lập tức mỉm cười.
Văn Gian Thanh không khỏi kéo Hạ Thẩm Châu qua một bên, khẽ hỏi: “Vừa rồi ở siêu thị, hai người nói chuyện gì vậy? Sao lại nói lâu như thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...