Farina chơi gì cũng không sao cả, chỉ cần là chơi cũng Thẩm Tùng Tý là được.
Vy Vy cũng bày tỏ không gì cả.
Chỉ là, đừng cùng Văn Gian Thanh một chiếc thuyền là được.
Mộ Tiểu Vũ liền quay đầu nhìn Văn Gian Thanh, cứ khao khát mà mong ước đạt được nguyện vọng.
Hạ Thẩm Châu đứng bên cạnh lại là người nhàn rỗi nhất.
Cậu ấy nói: “Sáu người chúng ta cần chia thành hai đợt, một chiếc thuyền chỉ ngồi được bốn người, thêm một người cũng không được. Bên đây còn thiếu một chiếc thuyền, tớ qua bên kia lấy thêm một chiếc.”
Thẩm Tùng Tý cũng nói: “Anh đi cùng em.”
Sau đó, Thẩm Tùng Tý liền cùng Hạ Thẩm Châu cùng nhau quay người đi tìm thuyền.
Bởi vị mực nước hồ này rất thấp, có lẽ cũng chỉ khoảng 2m, cho nên vệ sĩ họ không đi theo, đều ở xa chờ lệnh cả.
Loại chuyện nhỏ này, Thẩm Tùng Tý và Hạ Thẩm Châu cũng không cần vệ sĩ họ động thủ, tự mình có thể giải quyết được.
Thiếu gia nhà giàu, không phải phế vật như ngoài kia thường nghĩ!
Chứ không phải chuyện gì cũng cần vệ sĩ và người hầu làm cả.
Một số chuyện nhỏ, họ cũng rất vui vẻ mà tự mình giải quyết, như vậy mà chơi, mới càng thú vị hơn.
Thế là, nơi đó chỉ còn lại Văn Gian Thanh, Mộ Tiểu Vũ, Vy Vy và Farina bốn người.
Thực ra Văn Gian Thanh cũng muốn đi giúp đỡ, nhưng ba đứa con gái ở đây, Văn Gian Thanh đi khỏi thì kỳ quá.
Nói cho cùng mấy người này đều là khách được mời đến.
Chủ nhân đều chạy đi chơi cả, để khách một bên thế thì không thích hợp cho lắm?
Cho nên, Văn Gian Thanh chỉ có thể đứng tại chỗ, đợi cùng tam đại mỹ nhân.
Không biết nội tình, thấy được cảnh này, không biết ngưỡng mộ đến dường nào!
Đây là một trai ôm ba mỹ nữ!
Vy Vy nói với Farina: “Lúc nữa tớ cùng cậu một chiếc thuyền!”
Farina gật đầu nói: “Được, thế thì cậu đi cùng tớ, và Thẩm Tùng Tý, chúng ta ba người một chiếc.”
Vy Vy trả lời nói: “Được.”
Nghe đối thoại cảu Vy Vy và Farina, Mộ Tiểu Vũ liền vui mừng.
Nếu Vy Vy không giành với cô ấy, cô ấy có thể cùng chiếc thuyền với Văn Gian Thanh rồi!
Cho nên, trên mặt của Mộ Tiểu Vũ liền lộ ra nụ cười.
Văn Gian Thanh nhìn chằm chằm Vy Vy, cậu ấy biết Vy Vy mãi trốn tránh, nhưng cậu ấy lại không cách nào cứ ép lấy.
Một khi làm không tốt, Vy Vy sẽ thật sự bay mất.
Đến lúc đó tìm cô ấy nữa thì thật sự rất tốn sức.
Cho nên, Văn Gian Thanh lần này gắng kiềm nén.
Cậu ta luôn ghi nhớ sự dạy bảo của Thẩm Hà, muốn thành việc cần kiềm chế.
Chỉ có người kiềm chế nổi, mới là người cười đến sau cùng!
Khi mà mấy cô gái đang nói chuyện với nhau, nơi xa đột nhiên phát ra tiếng tranh cải.
Văn Gian Thanh vừa nhìn, là Hạ Thẩm Châu và Thẩm Tùng Tý đang cùng một đám người cải nhau.
Văn Gian Thanh liền nói: “Ba người các cậu đứng đây đừng đi đâu hết, tớ đi qua xem sao! Vy Vy, cậu phụ trách chăm lo cho những người khác!”
Không chờ Vy Vy trả lời, Văn Gian Thanh liền chạy nhanh qua đó.
Vy Vy có chút lúng túng mà nhìn Mộ Tiểu Vũ và Farina, sắc mặt Mộ Tiểu Vũ không tốt lắm, Farina lại âm thầm cười.
Văn Gian Thanh bước nhanh sang đó, chưa đến gần, liền nghe thấy Hạ Thẩm Châu bình tĩnh nói: “Chiếc thuyền này là chúng tôi lấy trước! Hơn nữa đã trả tiền cọc, cho nên đây là của chúng tôi.”
Thẩm Tùng Tý cũng nói theo: “Đám người các cậu sao không nói lý lẽ thế? Các cậu đã quá thời gian trả thuyền rồi, sao chúng tôi không được dùng chứ?”
Ánh mắt của đối phương nhìn một vòng trên mặt của Hạ Thẩm Châu, mạnh miệng nói: “Nói chung các cậu chính là không được động chiếc thuyền này. Chúng tôi dù có vượt quá thời gian, chúng tôi chi tiền là được còn gì! Các cậu dựa vào cái gì mà lấy đi chứ?”
Hạ Thẩm Châu liền cười: “Thế thì xem ra các cậu không thể thống nhất ý kiến rồi, chi bằng đi hỏi ông chủ, xem xem chiếc thuyền này rốt cuộc nên ai sử dụng.”
Hạ Thẩm Châu không cười còn tốt, vừa cười, đó thật sự là đẹp không gì bằng, mấy ông anh đối diện đều nhìn tới mắt thẳng cả ra.
Gương mặt của Hạ Thẩm Châu, trông rất giống với Thẩm Lục, chính là thuộc nét đẹp của kiểu trung tính.
Khi không cười còn rất đàn ông.
Vừa cười, thôi rồi, chính là một tuyệt thế mỹ nhân.
Đối phương cứ thế ngây người mà nhìn gương mặt cảu Hạ Thẩm Châu, nói: “Cậu muốn chiếc thuyền này cũng được, cậu chỉ cần cùng tôi...”
Lời của cậu ta chưa dứt, Thẩm Tùng Tý đã cho cái tát thật mạnh: “Cậu có bệnh thì đi mà trị! Cậu còn dám nói lời như thế thử xem! Ông đây không đánh chết cậu! Em trai tôi mà cậu có thể tùy tiện trêu ghẹo sao!”
Nói xong, Thẩm Tùng Tý gào thét mà xông qua, cùng đối phương đánh thành một chùm.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh vừa thấy thế, không thể để Thẩm Tùng Tý chịu thiệt?
Thế là, hai người cũng xông qua, ôi ôi mà đánh cùng đối phương!
Muốn nói Thẩm Tùng Tý, đừng nhìn cậu ấy mới 17 tuổi, nhưng dáng người cao, gần bằng 1m9!
Giỏi lắm, chân đá qua, đối phương cả buổi chưa phản ứng lại.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cũng là từ nhỏ được người nhà huấn luyện mà nên, cho dù tuổi tác họ nhỏ hơn đối phương, nhưng một khi đánh cũng không thua đối phương tí nào.
Đối phương bảy tám người, bên đây chỉ có ba người, cứ thế mà đánh với nhau.
Vệ sĩ từ xa thấy thế, vội xông qua, liền tham gia vào trận chiến, đánh đối phương nằm bẹp cả ra.
Hạ Thẩm Châu liền nắm lấy Thẩm Tùng Tý, nói: “Bỏ đi, đừng đánh người ta tới bệnh hoạn thì khổ! Chúng ta đến chơi, không phải đến gây chuyện!”
Thẩm Tùng Tý giờ mới hừ hừ nói: “Anh ghét nhất loại người này! Có bản lĩnh thì đánh, cứ lấy gương mặt ra mà nói chuyện có phiền không!”
Hạ Thẩm Châu với vẻ bất lực, sờ lấy gương mặt của mình, nói: “Em cuối cùng cũng biết cậu năm đó bất lực đến thế nào rồi!”
“Là rất bất lực!” Thẩm Tùng Tý quẩn bách nói: “May là chúng ta la anh em, là người nhà mình cả! Lúc nhỏ, anh cũng xem em như em gái! Ây, con trai nhà chúng ta ai đều đẹp cả, biết làm sao hơn?”
Văn Gian Thanh hất hất cổ tay nói: “Đây nếu mà anh chị hai sang, họ làm gì có gan đó! Khí thế của anh hai vừa hiện, họ đều sẽ quỳ lạy cả. Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta đi chơi! Đừng làm mất hứng của chúng ta.”
Thẩm Tùng Tý giờ mới gật đầu đồng ý. Còn đám người bị họ đánh đó, tìm một nơi yên tĩnh, liền cảm thấy bất bình nói: “Thật sự là gặp ma rồi! Ba đứa nhóc đó mới bao lớn? Sao có thể đánh giỏi đến thế? Ông đây năm xưa từng đánh qua cả vùng của chúng ta, hôm nay tuy nhiên chịu thiệt! Không được, tôi không phục, tôi không thể chịu thiệt thòi này được!”
Người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi sờ cằm phía bên kia, như đang nghĩ gì đó nói: “Nói lại, đứa trẻ kia thật sự rất đẹp! Ba đứa nhóc con đó đều không tệ! Cái đứa con trai mà cười lên trông rất xinh đó, rất hợp khẩu vị của tôi!”
“Tống ca, anh đây là động lòng sao?” mấy người bên cạnh liền cười ầm lên, nói: “Nhưng thật sự đứa con trai đó trông rất đẹp! Tôi chưa từng thấy qua đứa con trai nào đẹp như thế! Đẹp hơn cả con gái! Tôi đều muốn cởi quần cậu ta xem có phải thằng nhóc giả không!”
Cả đám bổng chốc liền cười nham nhở.
“Hôm nay nếu đã đụng phải anh đây, chuyện này không xong đâu!” dưới ánh mắt lướt qua tia âm hiểm của người thanh niên được gọi là Tống ca đang sờ cằm kia, nói: “Hôm nay anh chính là muốn nếm thứ mùi vị của cậu bé đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...