Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Vy Vy mãi không ngẩng đầu nhìn phía bên đó, cũng không cười theo.

Cô ấy chỉ muốn cố gắng giảm cảm giác hiện hữu của mình xuống, không muốn bị bất cứ ai để ý đến.

Chờ qua mấy ngày này, liền rời khỏi, tuyệt không dây dưa.

Nhưng Vy Vy không muốn để người ta thấy sự hiện hữu của mình, không đồng nghĩa cô ấy không chút hiện hữu gì cả.

Không chờ Văn Gian Thanh mở miệng, Hạ Thẩm Châu ngược lại mở miệng trước: “Vy Vy, nghe nói giờ cậu đang học ở nước ngoài?”

Vy Vy nghe Hạ Thẩm Châu hỏi thế, liền gật đầu, trả lời nói: “Đúng vậy.”

“Có hứng thú chuyển trường đến học viện quý tộc Duệ Hà mà học không?” Hạ Thẩm Châu đột nhiên mở miệng đề nghị nói.

Bầu không khí đều tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều không ngờ đến Hạ Thẩm Châu lại đưa ra đề nghị như thế. Vy Vy cũng ngây ra, sau đó liền nói: “Cám ơn ý tốt cảu cậu, tớ chỉ sợ là không có tư cách đến học tại học viện quý tộc Duệ Hà. Tớ biết học viện quý tộc Duệ Hà là mở cho quý tộc, tớ chỉ một người dân bình thường, tớ không có tư cách, cũng không có nhiều tiền như vậy để chi trả học phí.”

“Không phải thế! Học viện quý tộc Duệ Hà cũng có học sinh bình dân. Thỉnh thoảng sẽ có lựa chọn một số học sinh bình dân có thành tích xuất sắc, đưa vào trong học viện quý tộc Duệ Hà. Tất nhiên, tòan bộ chi phí của học sinh bình dân đều được miễn cả, chỉ là cần ký một hiệp định với trường, sau khi tốt nghiệp phải làm cho họ.” Hạ Thẩm Châu tiếp tục nói: “Tớ nghe nói thành tích của cậu rất tốt, thế thì, cậu có lẽ phù hợp với tiêu chuẩn tuyển sinh của trường chúng tớ.”

Vy Vy liền hoảng loạn mà ngẩng đầu nhìn Farina, Farina ngược lại khích lệ cô ấy mà gật đầu.

Vy Vy cố gắng mà lắc đầu, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Văn Gian Thanh đầy vẻ mong chờ mà nhìn mình.

Vy Vy không dám nhìn tiếp, chỉ có thể nói với Hạ Thẩm Châu: “Cám ơn ý tốt của Hạ nhị thiếu gia. Chỉ là...”


“Chuyện này không vội, cậu có thể suy nghĩ một chút.” Hạ Thẩm Châu cười híp mắt nói, giả vờ tỏ vẻ cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng không biết.

Nhưng Thẩm Tùng Tý một lúc sau liền phản ứng lại.

Hạ Thẩm Châu tuyệt đối không làm chuyện không có mục đích.

Nhị thiếu gia Hạ gia, nổi tiếng là tinh ranh.

Trước giờ không đánh trận không có nắm bắt.

Trước giờ cũng không nói một câu phí lời.

Cậu ta đột nhiên mời Vy Vy chuyển đến học ở học viện quý tộc Duệ Hà, thể thì rõ ràng trong đây có chuyện gì đó!

Văn Gian Thanh đầy vẻ cảm kích mà nhìn Hạ Thẩm Châu.

Anh em tốt, cho cậu ta một đòn trợ giúp quá hữu ích!

Nếu như Vy Vy chuyển đến học trong học viện quý tộc Duệ Hà, thế thì, Vy Vy cho dù có trốn, cũng trốn không khỏi sự an bày của số phận!

Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh tuy rằng không nói chuyện, nhưng ánh mắt của họ hình như đang suy nghĩ gì đó, đã không kiềm được mà nhìn sang Vy Vy.

Văn Gian Thanh vừa đến liền có vấn đề.


Mà đối tượng của vấn đề chính là cô gái tên Vy Vy.

Họ mà không nhìn ra mới họi là gặp ma!

Khóe môi Thẩm Viễn khẽ nhếch, nói: “Đúng thế đúng thế, như thế thì chúng ta có thể thường xuyên tụ họp! Đây là chuyện tốt!”

Sắc mặt Mộ Tiểu Vũ liền tối lại.

Cô ấy muốn giả vờ bình tĩnh, đều không giả vờ được nữa.

Khi mà cô ấy chưa động lòng với Văn Gian Thanh, không cần người khác nói gì, cô ấy còn có thể giả vờ với vẻ khoan dung.

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trái tim của Mộ Tiểu Vũ cô ấy đều buộc chặt trên người Văn Gian Thanh rồi.

Bây giờ nghe những người khác đều kêu Vy Vy chuyển đến học viện quý tộc Duệ Hà, cô ấy làm sao mà có thể bình tĩnh tiếp được?

Thành tích của Vy Vy tốt, đứng đầu bảng, cô ấy còn học đại học bên nước ngoài, tự nhiên là có thể chuyển đến học viện quý tộc Duệ Hà.

Cô ấy thì không được!

Cô ấy từ nhỏ đến lớn ngoài biết nhảy múa ra, các môn học văn hóa đều tệ không gì bằng.


Học viện quý tộc Duệ Hà là ngôi trường quý tộc đào tạo người thừa kế gia tộc thật sự, bài học được giảng dạy đều liên quan đến kinh doanh, chứ không có mở lớp học nghệ thuật!

Nói cách khác, người thừa kế họ, không cần nhảy múa giỏi, chỉ cần biết kinh doanh biết quản lý là được.

Cho nên, đánh chết Mộ Tiểu Vũ cũng không có tư cách đặt chân vào học viện quý tộc Duệ Hà.

Trên bàn bổng chốc liền im lặng, mọi người đều không nói chuyện, đều đang nghĩ chuyện trong lòng mình.

Lúc này, Phạm Đậu Đậu đột nhiên mở miệng nói: “Nghe chị hai nói, phía bên kia của ngọn núi này có một cái hồ tự nhiên, mùa này thích hợp chèo thuyền nhất, chúng ta cũng rảnh rỗi, chi bằng cũng đi chơi thử! Nghe nói, bên đó đã khai thác rồi, nhiều người đến đó chơi lắm!”

Thẩm Mạch vừa nghe, liền vỗ tay nói: “Được đó được đó, em cũng thích chèo thyền! Em thích thuyền nhỏ hình các động vật nhỏ!”

Thẩm Viễn đưa tay gõ lên đỉnh đầu của Thẩm Mạch: “Ấu trĩ quá không! Em đã 16 tuổi rồi! Còn chơi trò chơi ấu trĩ như thế!”

Thẩm Mạch chu miệng phản đòn Thẩm Viễn: “16 tuổi thì đã làm sao? Em chính là thích mấy vật dễ thương!”

Hai anh em liền vui đùa với nhau. Thẩm Tùng Tý cũng cảm thấy bầu không khí bây giờ có chút ngại ngùng, liền nói: “Anh thấy đề nghị của Đậu Đậu rất hay. Chúng ta là ra đây chơi, tất nhiên làm sao vui thì cứ chơi vậy! Mạch Mạch nếu đã thích, chúng ta cùng chơi với Mạch Mạch. Nếu không Mạch Mạch mà về mách một cái mấy người chúng ta đều no đòn cả!”

Quả nhiên, mấy người liền tỏ ra vể mặt trái đắng.

Trong nhà chỉ có hai đứa con gái.

Thẩm Hà là chị hai, sức chiến đấu quá dữ, không ai dám chọc chị ấy.

Thẩm Mạch là em gái, cho nên trong nhà cưng chiều không gì bằng, chọc cho Thẩm Mạch rơi nước mắt, những người này về nhà đều bị đòn cả!

Cho nên nếu Thẩm Mạch đã nói thích, thế thì có không thích cũng phải thích!


Thế là, mọi người dọn đồ, từ con đường nhỏ bên mảnh núi này, trực tiếp đi xuyên qua, vượt qua ngọn đồi, đi đến hồ tự nhiên bên kia chuẩn bị chèo thuyền.

Tốc độ mọi người rất nhanh.

Tất nhiên đây à do các sự giúp đỡ của vệ sĩ của người làm.

Cả đám hihi haha mà đi trên con đường nhỏ, rất nhanh đến phía bên kia của ngọn núi.

Phía bên kia đã là khu kinh doanh được khai thác rồi, cho nên người đến đây chơi rất nhiều.

Không ít người đều thuê thuyền nhỏ, bên hồ chèo qua chèo lại.

Trong đó có không ít thuyền nhỏ ấu trĩ hình các loại động vật nhỏ mà Thẩm Mạch nói.

Thẩm Viễn với vẻ chê bai mà bị Thẩm Mạch kéo lên một chiếc thuyền nhỏ ấu trĩ như thế, sau đó Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh chụp hình cười nhạo hết mình.

Thẩm Viễn kêu gào: “Không được không được, các cậu cũng phải chơi kiểu này! Nếu không thì tớ sẽ mách với chú Phạm!”

Thẩm Mạch cũng gào theo: “Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh các cậu nhanh lên đây!”

Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh làm động tác khinh bỉ với Thẩm Viễn: “Xem như cậu giỏi!”

Thế là, Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh đành chịu mà đi lên chiếc thuyền động vật nhỏ mà họ chê bai.

Nhìn biểu hiện của bốn người họ, mấy người trên bờ không kiềm được mà haha cười lớn.

Mộ Tiểu Vũ với vẻ ngưỡng mộ nói: “Các cậu đều thật sự chiều cậu ấy!” Thẩm Tùng Tý cười trả lời: “Tất nhiên phải chiều, chiều từ nhỏ đến lớn. Con gái nhà chúng tớ, đều là công chúa, đều phải được cưng chiều! Gia tộc lớn thế này của chúng tớ, chính là chỉ có chị hai và Thẩm Mạch là con gái, thế thì tất nhiên muôn vàng cưng chiều đều trên người họ cả! Đi thôi, chúng ta cũng lên thuyền, nếu Thẩm Mạch thích, chúng ta cứ chơi cùng cô bé vậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui