Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Khi Thẩm Tùng Tý bị Thẩm Hà bắt nạt ghê quá, cậu cũng ra tay đánh lại!

Nhưng, khi Thẩm Hà thấy cậu tấn công, lại linh hoạt như một con lươn, Thẩm Tùng Tý không thể nào bắt được!

Cuối cùng, vẫn bị Thẩm Hà đè xuống đánh tơi bời.

Sau khi Thẩm Hà đánh một trận đã đời, cuối cùng cũng nhân từ tha cho Thẩm Tùng Tý.

Thương thay cho Thẩm Tùng Tý cao một mét chín mươi, bị đè xuống dưới đất đánh, mặt cậu như không thiết sống nữa!

‘Chị ơi, em đã lớn như thế này rồi, dù sao chị cũng nể mặt em chút chứ!” Thẩm Tùng Tý bò dạy từ dưới đất, nhìn Thẩm Hà đang nhẹ nhàng từ tốn chỉnh lại quần áo, mặt cậu phàn nàn nói: “Nếu em có bạn gái, người ta mà biết ngày nào em cũng bị chị đánh, thì mất mặt lắm!”

“Vì vậy chị mới kiếm chỗ không có người đánh em đấy!” Thẩm Hà cười hi hi trả lời: “Có giỏi thì tìm bạn gái rồi hãy nói, FA không có quyền lên tiếng!”

Thẩm Tùng Tý không phục trả lời: “Cứ nói như là chị không phải FA ý! Người luôn thoang thoảng mùi hương FA, không phải luôn có mặt chị sao!”

Thẩm Hà cười hây hây một cái, rồi nói: “Cái này thì không chắc rồi. Có lẽ không lâu sau, chị gái em, sẽ thoang thoảng mùi hương của tình yêu rồi! Được rồi, chị biết được khả năng của em là được rồi, đứng dậy đi, chị không đánh em nữa!”

Đám vệ sĩ xung quanh, lập tức cười ồ lên.

Thẩm Tùng Tý nghe Thẩm Hà nói như vậy, mới yên tâm bò dậy từ dưới đất.

Dù sao, từ bé tới lớn, người chịu đòn cũng đâu chỉ mỗi mình cậu.

Còn có cả những anh em khác làm bạn nữa mà!

Không mất mặt!


Thẩm Hà mặc áo khoác vào, nhưng không lên xe ngay, cô nhìn lên trời hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Em chưa.” Thẩm Tùng Tý ngoan ngoãn trả lời: “Giờ này, chính là giờ ăn cơm, ở Đông Bắc nhà ta đấy!”

Thẩm Hà cười hà hà, rồi nói: “Đi đi đi, ăn cơm thôi!”

Thẩm Tùng Tý quay người rời đi, Thẩm Tùng Tý nhanh chóng theo sau, đám vệ sĩ phía sau cũng nhanh chóng theo lên.

Tuy thân thủ của Thẩm Hà rất tốt, nhưng chức trách của họ là bảo vệ đại tiểu thư, vì vậy không thể lơ là công việc được!

Thẩm Hà vừa đi vừa giới thiệu cho Thẩm Tùng Tý biết về một số phong tục tập quán địa phương nơi này, Thẩm Tùng Tý ngoan ngoãn đứng một bên nghe, sao hình ảnh này trông lại hài hòa đến thế!

Đi được không bao lâu, một đoàn người đi đến một nhà hàng.

Với thời tiết nắng mùa xuân ấm như vậy, dùng bữa ở ngoài vỉa hè cũng là một sự hưởng thụ đó.

Thẩm Hà kèo Thẩm Tùng Tý ngồi xuống.

Thẩm Tùng Tý liền nói: “Chị ơi, chị gọi gì em ăn nấy, đàn ông con trai không cầu kỳ đâu!”

Thẩm Hà đưa tay lên ấn vào trán Thẩm Tùng Tý: “Thế em ngoan ngoãn đợi ở đây, để chị đi lấy cho em đồ khác. Thói quen ở đây là mình tự tay làm, mới thích.”

Thẩm Tùng Tý vâng một tiếng, rồi ngồi ở đó suy nghĩ vấn đề.

Cậu đang suy nghĩ đắn đo, những ngày tiếp theo ở đây, có nên đi theo anh cả không?

Đi theo anh cả, ít ra sẽ không bị ăn đòn!


Nhưng đi theo chị cả, chị cứ động tý là lại dơ chân dơ tay... trời, tại sao chị cả nhà chúng ta lại lợi hại đến vậy chứ!

Đang suy nghĩ về vấn đề này, Thẩm Tùng Tý thấy Thẩm Hà bị một người đàn ông chặn lại, trên khuôn mặt Thẩm Hà rỏ ra khó chịu.

Thẩm Tùng Tý suy nghĩ một lúc, ai ya, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện rồi!

Sau đó, Thẩm Tùng Tý chạy ngay qua đó, cậu nhìn ngay thấy, một người Việt Nam đang chặn Thẩm Hà lại, vì hai người họ đang nói tiếng mẹ đẻ.

Được đấy, như kiểu gặp được đồng hương ở nước ngoài?

Chờ chút đã, tại sao trên khuôn mặt chị cả lại tỏ ra rất khó chịu vậy?

Chẳng lẽ do người đàn ông này không biết trời cao đất rộng, muốn theo đuổi chị cả?

Trời đất tôi ơi!

Không biết đi lấy bãi nước tiểu ra mà soi gương, cái mặt già như cây cổ thụ này đòi theo đuổi chị cả nhà tôi!

Muốn tìm đến cái chết à!

Thấy Thẩm Hà tức đến nỗi gần như muốn ra tay rồi, Thẩm Tùng Tý xoạt một cái chạy ngay tới, cậu đưa tay đẩy ngay đối phương ra, không cho đối phương mở lời, cậu liền nói một tràng giang đại hải: “Làm gì làm gì làm gì thế? Anh là ai đấy? Dám giằng co với chị cả tôi? Anh đúng là coi nhà tôi hết đàn ông rồi sao? Tôi cảnh cáo với anh đấy, dám có ý định với chị cả tôi, thì phải qua cửa của tôi trước đã! Chị tôi là người như thế nào chứ? Cũng đến lượt loại người như anh nhòm ngó sao? Anh đừng phí công nữa!”

Thẩm Tùng Tý cứ thế bi li ba li nói một đống.

Thẩm Hà và Tống Đại Hải đều ngơ ngác.


Đúng thật, người mà chặn lại Thẩm Hà chính là Tống Đại Hải.

Nếu nói Tống Đại Hải vì sao bám lấy Thẩm Hà... à hà, anh ta sao dám bám lấy Thẩm Hà chứ!

Anh ta chỉ muốn cầu xin Thẩm Hà chuyển một món quà cho Cung Tử Á thôi.

Sau khi anh ta bị Cung Tử Á mắng cho một trận, về nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là Cung Tử Á thích hợp với mình nhất.

Vì vậy anh ta muốn xin Cung Tử Á hồi tâm chuyển ý.

Nhưng Cung Tử Á nhất quyết không nghe điện thoại của anh ta, vì vậy, Tống Đại Hải đi cầu xin sự giúp đỡ của Thẩm Hà.

Thật sự trùng hợp, Tống Đại Hải đang đau đầu vì không tìm được Thẩm Hà, vừa đúng này lúc Thẩm Hà dẫn theo Thẩm Tùng Tý đến đây ăn.

Tống Đại Hải vừa nhìn thấy Thẩm Hà, liền nhanh chóng chạy đến cầu xin Thẩm Hà giúp đỡ?

Thẩm Hà lấy đâu ra tâm trí quan tâm đến chuyện vớ vẩn này chứ?

Với lại, Cung Tử Á đã nói rất rõ với anh ta là không hợp nhau rồi.

Thẩm Hà càng không muốn tiếp Tống Đại Hải

Tống Đại Hải bắt đầu chặn Thẩm Hà lại, muốn cầu xin Thẩm Hà lần này.

Thẩm Tùng Tý đâu có biết đến chuyện này chứ!

Cậu tưởng mắt Tống Đại Hải mọc ở trong lỗ mũi, mặt dày đến nỗi lấp đầy cả Địa trung hải, dám đi theo đuổi Thẩm Hà.

Vì vậy cậu đã lao thật nhanh đến đây, nói ra những lời như vậy.

Thẩm Hà và Tống Đại Hải sau khi nghe xong, đều ngơ ngác.


Thẩm Hà phản ứng lại đầu tiên, rồi nhanh chóng nói: “Sai rồi sai rồi! Người mà anh ta muốn theo đuổi là chị Tử Á!”

Thẩm Tùng Tý lại lườm Tống Đại Hải một cái, rồi nói: “Anh ta mà cũng xứng đáng sao! Chị Tử Á xinh đẹp như thế! Anh ta cũng hơn ba mươi tuổi rồi chứ? Chị Tử Á mới có 22 tuổi!”

Mặt Tống Đại Hải rất gượng gạo: “Anh năm nay mới 25 tuổi, chỉ là trông hơi già thôi.”

Thẩm Hà không thể nhịn được nữa, cô cười ngất ngưởng.

Mặt Tống Đại Hải cũng gượng gạo, anh liền nói: “Em xin lỗi! Vừa rồi em còn tưởng anh muốn theo đuổi chị em! Trời ơi, em nói gì cũng không đúng rồi.”

Thẩm Hà vừa cười vừa nói: “Được rồi, em quay về đi. Chị có chuyện muốn nói riêng với anh ta.”

“Vâng.” Cún con Thẩm Tùng Tý này lại ngoan ngoãn quay về.

Thẩm Hà nói với Tống Đại Hải: “Được rồi, anh cũng không cần tỏ rõ quyết tâm ở chỗ tôi nữa. Không hợp tức là không hợp, dù có quyết tâm đến mấy nữa cũng không có tác dụng đâu.”

Tống Đại Hải hai mắt rưng rưng nhìn Thẩm Hà nói: “Hạ đại tiểu thư, tôi thật sự biết lỗi rồi! Nếu không, mai sau tôi sẽ nghe em ấy hết có được không? Lương của em ấy tôi cũng không cần nữa! Em ấy muốn tiêu như thế nào thì tiêu! Em ấy muốn làm gì trước thì làm có được không?”

Thẩm Hà bất lực thở dài một cái.

Người đàn ông này, đến giờ này rồi còn giả ngây giả ngô.

Nếu là ngây ngô thật sự, thì cũng được thôi.

Nhưng giả ngây giả ngô, thì càng đáng ghét hơn.

Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Hà lập tức thu lại, xem ra, cô là bà chủ, cũng nên lấy sự uy nghiêm ra rồi.

Nếu không, người ngoài lại tưởng mình dễ bắt nạt, đến những thành phần vớ vẩn như con chó con mèo cũng dám bắt nạt cô rồi.

Giọng Thẩm Hà rất từ tốn, nói rất nghiêm túc: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu anh còn dám bám lấy, vậy thì suốt cuộc đời này đừng về nước nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui