Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Tư Nhiên nhìn Mai Linh khóc đến nỗi này, trong lòng cũng xót xa.

Bỏ đi, bỏ đi.

Dù sao cũng tới rồi, thì tiễn ông ta lần cuối đi.

Xem như cắt đứt một cách dứt khoát cho mối quan hệ ruột thịt này.

Nếu như là Tư Nhiên ngày xưa, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nhưng từ khi trải qua vụ việc của Thẩm Hà và Tiểu Cát, Tư Nhiên đã trở nên chững chạc hơn với những chuyện như thế này rồi.

Anh không còn lạnh lùng nữa, nhưng cũng sẽ không nhân từ.

Chỉ là, trở nên chững chạc hơn.

Tư Nhiên đưa tay đẩy cửa vào, Bác sĩ và y tá trong phòng từ từ lùi qua một bên.

Bọn họ đều biết, Mai Tùng Lâm thật sự không còn sống nổi nữa rồi.

Sự tỉnh táo trước mắt, chắc sẽ không kéo dài được bao lâu.

Cho nên, bọn họ đã nhường thời gian còn lại cho người thân trong gia đình ông ấy.

Đợi khi trong phòng chỉ còn Mai Tùng Lâm và Tư Nhiên, hai người đàn ông đã nhìn nhau rất lâu, rồi Mai Tùng Lâm mới nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, đặt lên cổ họng để ráng thốt ra một từ: Ngồi.

Và thế là Tư Nhiên ngồi xuống trước mặt Mai Tùng Lâm, cuối đầu nhìn vào người đàn ông già yếu đến nỗi không còn nhìn rõ được gương mặt.


Trong lòng Tư Nhiên thầm nghĩ, nếu như mẹ mình mà nhìn thấy dáng vẻ của Mai Tùng Lâm hiện giờ, không biết sẽ nghĩ gì nhỉ?

Chắc là, sẽ cảm thấy lúc trước mắt mình bị mù rồi chăng?

Mai Tùng Lâm vẻ mặt khao khát nhìn con trai mình, muốn đưa tay lên chạm vào mặt anh ấy, nhưng lại không đủ dũng khí, và cũng không còn sức để làm vậy.

Tư Nhiên nhìn thấy Mai Tùng Lâm như thế, không kiềm được đã lắc đầu.

Đã từng là đại tài tử của thành phố m đấy!

Đã từng là người đàn ông khiến cho mẹ mình say mê và gục ngã đấy!

Mà giờ đây, đã trở thành bộ dạng thế này.

Tư Nhiên nói giọng nhỏ nhẹ: “Ông còn gì muốn nói gì nữa không?”

Mai Tùng Lâm nghe Tư Nhiên nói thế, chỉ biết cười trừ, suy tư hồi lâu, mới lên tiếng. Giọng nói của ông rất nhỏ rất nhỏ, Tư Nhiên phải hết sức tập trung mới nghe được.

Nhưng, Tư Nhiên thật sự đã nghe được và hiểu những lời ông ấy nói.

“Nếu như nói, ba còn gì để nói lại với con, thì chắc phải nói với con rằng, suốt đời này cũng đừng nên yêu bất kỳ người phụ nữ nào. Vì khi con yêu người đó, có nghĩa là, con đã thua rồi.” Mai Tùng Lâm nói trong sự mông lung: “Năm xưa, ba đã thật lòng yêu mẹ con. Chỉ vì sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, ba đã chọn yêu lấy chính mình.”

Tư Nhiên gật đầu.

Quả nhiên là người sắp ra đi, lời nói của họ lúc đó là chân thành nhất.

Mai Tùng Lâm lần này quả thật đã nói thật lòng mình.

“Đích thực ba không phải là một người đàn ông, ba ích kỷ, ba tham lam, ba không nói lý lẽ. Nhưng, ba không thừa nhận mình là một người ba tồi tệ. Nhất là với con. Con có thể cười ba cổ hủ, cười ba tệ đến không còn gì để nói, cũng có thể cười ba vô trách nhiệm, không năng lực, không có bản lĩnh. Nhưng, ba đối với con, ba luôn muốn cố gắng trở thành một người ba có trách nhiệm. Chỉ là con không cho ba cơ hội.” Mai Tùng Lâm nói một đoạn là phải dừng lại nghỉ ngơi, ông ta thật sự không còn sức nữa.

Tư Nhiên không trả lời.

“Ba và vợ ba kết hôn bao lâu nay, ba thừa nhận, ba chưa bao giờ yêu bà ấy. Chỉ là do lúc đó đã đến tuổi kết hôn, và điều kiện gia đình hai bên lại rất phù hợp, rồi ba đã lấy bà ấy. Bà ấy gả cho ba bao nhiêu năm nay, nói chung cũng rất tốt với ba. Ngoại trừ không sinh được con cho ba.” Mai Tùng Lâm đến chết cũng không quên được chuyện này, quả là không bỏ qua ai hết.

“Năm xưa người phụ nữ mà ba yêu nhất chính là mẹ con. Gương mặt sáng sủa của bà ấy, quả thật rất thu hút. Vả lại bà ấy còn sinh con cho ba. Suốt đời này ba rất cảm kích bà ấy. Cho dù bà ấy đã đâm ba một nhát dao, khiến ba suốt đời không sinh con được nữa. Nhưng ba không trách bà ấy, không hận bà ấy. Nhìn thấy con, ba đã cảm thấy cuộc đời này đáng sống lắm.”

“Ba biết thời gian của mình không còn nhiều. Bao nhiêu năm nay, căn bệnh này cứ đến rồi lại đi, lặp đi lặp lại nhiều lần, bản thân ba cũng biết, lần này chắc qua không khỏi rồi. Nếu không thì, con cũng đâu đến thăm ba. Cám ơn con đã chịu đến gặp ba lần cuối. Cuộc đời này của ba, mãn nguyện lắm rồi.”

Tư Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng: “Cuộc đời này của ông như thế là mãn nguyện rồi sao?”

Mai Tùng Lâm nở một nụ cười buồn bã, khóe miệng hơi động đậy, trả lời: “Phải đó, vậy là mãn nguyện rồi. Khát vọng của mỗi người mỗi khác, ước mơ của mỗi người cũng không giống nhau. Người này thích cái này, người kia thích cái kia. Việc mà con chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể làm được, đối với ba mà nói, đã là điều mãn nguyện nhất trong cuộc đời này rồi. Người Việt Nam á? Nguyện vọng lớn nhất chẳng phải trước khi chết, có con bên cạnh sao?”

Tư Nhiên liền bật cười.

Mai Tùng Lâm vẫn không nhận ra lỗi sai của mình!


Đến chết vẫn không hiểu ra được vấn đề.

Mục tiêu sống của ông ta, đúng là không ai có thể đồng tình nổi!

“Giờ đây ba cũng không có gì để lại cho con. Những gì của con, con cũng tự lấy đi hết rồi.” Mai Tùng Lâm nhìn Tư Nhiên, vẫn với vẻ mặt kiêu ngạo, nói giọng trầm ấm: “Bây giờ thứ mà ba vẫn có thể cho con, chắc là kinh nghiệm sống của mấy mươi năm nay. Tư Nhiên, hãy nhớ lấy, đừng bao giờ yêu một người phụ nữ nào hết. Một khi đã yêu, là con sẽ bị vào thế bị động!”

Tư Nhiên mỉm cười, nói: “Trong tất cả kinh nghiệm của ông, điều này là vô dụng nhất.”

Mai Tùng Lâm đột ngột trợn mắt, kích động đến nỗi muốn nắm lấy Tư Nhiên.

Nhưng, ông ta lúc này thật sự không còn sức nữa!

Tư Nhiên cũng sẽ không để ông ta nắm lấy mình.

Tư Nhiên tiếp tục nói: “Chuyện của tôi, ông không cần phải lo. Nói gì thì nói, ông không còn nhiều thời gian nữa, không lẽ ông không muốn nói vài lời với vợ và con gái mình sao? Dù sao, bọn họ cũng là người thân của ông mà.”

Nói xong, Tư Nhiên bèn đứng dậy và ra khỏi phòng bệnh.

Tư Nhiên vừa bước ra, đã nói với vợ và con gái của Mai Tùng Lâm: “Ông ta muốn gặp hai người.”

Nói xong, Tư Nhiên quay lưng rời khỏi.

Vợ của Mai Tùng Lâm giờ đây đã già rồi.

Cuộc sống khó khăn, đã khiến cho người phụ nữ đáng ra được sống cuộc sống tốt đẹp, đã trở nên đầu tóc bạc phơ, ánh mắt cũng tràn đầy sự lo âu.

Thật ra Tư Nhiên cũng có chút đồng cảm với người phụ nữ này.

Chỉ tiếc là, cuộc sống là do bà ta chọn, không đỗ lỗi cho người khác được.

Sau khi Mai Linh dìu mẹ mình vào trong, không được bao lâu, Tư Nhiên đã nghe tiếng khóc thét bên trong vọng ra.


Tư Nhiên không hề dừng bước, mà tiếp tục bước thẳng ra ngoài.

Anh biết, lần này Mai Tùng Lâm, thật sự phải ra đi rồi.

Người ba sinh học đó, cuối cùng đã đi đến một thế giới khác rồi.

Trong đáy lòng của anh, không nói ra được cảm giác gì.

Vừa không vui vẻ, vừa không thoải mái.

Nhưng cũng không có tức giận.

Chỉ là cảm giác lẫn lộn thôi.

Tư Nhiên không muốn đi hỏi thăm hậu sự của Mai Tùng Lâm sẽ được tổ chức thế nào, khoảnh khắc mà anh quyết định mình theo họ Tư, anh đã không còn mối quan hệ gì với nhà họ Mai nữa.

Lần này anh ghé qua, chỉ vì đạo nghĩa làm người thôi.

Tư Nhiên ngồi trong xe, không khởi động xe, mà tự châm cho mình một điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ để cho điếu thuốc tự tàn hết.

Tư Nhiên nhìn chẳm chằm vào điếu thuốc cho đến khi tàn, mới mang nó bỏ ra ngoài.

Ngón tay đút vào, lấy điện thoại ra, và gọi ngay cho Tiểu Cát: “Đang ở đâu? Tâm trạng của tôi tệ quá.”

Tiểu Cát bình tĩnh trả lời: “Gửi định vị cho tôi, đến liền.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui