Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Hạ Nhật Ninh bất đắc dĩ nói: “Ừ ừ ừ, bà xã đại nhân dạy dỗ chí phải! Anh sẽ nói với mấy người Sùng Minh, Sùng Minh cũng không phải là Sùng Minh của quá khứ nữa, bây giờ anh ấy bình dân lắm!”

Lúc này Thẩm Thất mới yên tâm, nói: “Vậy thì tốt rồi. A, đúng rồi, nghe nói đứa bé mà Tiểu Hà nhặt đã từ nước ngoài về rồi.”

Còn về chuyện để Thẩm Hà nhận đứa bé làm con nuôi hay làm em trai, mọi người ai cũng có ý kiến của mình!

Hết cách rồi, Thẩm Hà chỉ lớn hơn thằng bé mười sáu tuổi.

Gọi dì cũng được, gọi chị cũng được.

Đúng vào độ tuổi dở dang không cao không thấp.

Nhưng càng về sau, mọi người lại nghĩ nên để đứa bé này gọi là chị!

Như vậy thì sẽ không khiến đứa bé này nghĩ tới thân phân phiền lòng của nó.

Vì vậy, sau khi trở về từ nước ngoài, Thẩm Tùng Tân chính thức gọi Thẩm Hà là chị.

Thẩm Hà đã nhận được tin từ trước, nên sắp xếp đi đón Thẩm Tùng Tân về.

Việc đưa Thẩm Tùng Tân ra nước ngoài tiến hành trị liệu tâm lí vẫn có kết quả rất tốt.

Trải qua bác sĩ khám và điều trị, Thẩm Tùng Tân thành lập lại một thế giới quan mới, mặc dù rất ít nói, nhưng vẫn có thể trao đổi, nói chuyện với người lạ.

Thẩm Hà cứ thế dựa đầu vào đầu xe, ôm cánh tay chờ Thẩm Tùng Tân xuống máy bay.

Thẩm Tùng Tân được vệ sĩ bao quanh, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Hà dựa vào xe ở một khu trống vắng, nổi bật như vậy, ấm áp như vậy.

Ánh mắt của Thẩm Hà lập tức đỏ lên.


Cảnh tượng này khắc sâu vào trong đầu của Thẩm Tùng Tân, không thể nào xóa nhòa được.

Thậm chí là mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm đều vẫn rõ ràng như thế, càng lâu lại càng rõ.

Bóng dáng đó, đại diện cho cảm giác sở hữu và cảm giác an toàn.

Cảm giác chưa từng có.

Thấy Thẩm Tùng Tân xuống máy bay, Thẩm Hà lập tức cười đứng lên khỏi đầu xe, từ từ ngồi xổm xuống.

Không đợi Thẩm Hà phải gọi, Thẩm Tùng Tân bay lại như một con chim yến, ôm lấy cổ của Thẩm Hà, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ của Thẩm Hà, vẻ mặt quyến luyến vô cùng.

Thẩm Tùng Tân đã nghĩ không chỉ một lần, nếu đây là mẹ của mình thì tốt biết bao!

Thẩm Hà vỗ vỗ vào lưng Thẩm Tùng Tân, nói: “Hoan nghênh về nhà!”

Thẩm Tùng Tân chui ra khỏi cổ Thẩm Hà, nhìn Thẩm Hà bằng đôi mắt ngập nước, mở miệng nói: “Em sẽ có nhà sao?”

“Tin chị đi, nhất định em sẽ có nhà! Bởi vì chị sẽ cho em một ngôi nhà, có được không?” Thẩm Hà véo khuôn mặt của Thẩm Tùng Tân, ôi, má của Thẩm Mạch đã mềm rồi, má của Thẩm Tùng Tân cũng thật mềm!

Thẩm Tùng Tân cứ để mặc cho Thẩm Hà bóp má cậu bé.

Cậu bé âm thầm thề, cả đời này chỉ cho chị Thẩm Hà bóp má mình như vậy.

“Vâng.” Thẩm Tùng Tân ngoan ngoãn trả lời.

Thẩm Hà cười híp mắt đưa tay xoa đầu Thẩm Tùng Tân, nói: “Đi, chị dẫn em về. Chị có nhiều nhà lắm, chị đưa một căn thật đẹp cho em ở có được không?”

Thẩm Tùng Tân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hà: “Chị cũng sẽ ở đó chứ?”

“Ừ.” Thẩm Hà trả lời: “Chị sẽ không ở đó thường xuyên, nhưng sẽ tới đó ở một thời gian ngắn, bởi vì khung cảnh ở đó rất đẹp!”

Nghe được Thẩm Hà sẽ tới ở, Thẩm Tùng Tân gật đầu không chút do dự: “Vâng, em đi.”

Thẩm Hà càng thêm vui vẻ, cô lại véo má Thẩm Tùng Tân: “Bé cưng ngoan lắm, chị thích nhất là bé cưng ngoan.”

Nói xong, Thẩm Hà dắt tay Thẩm Tùng Tân lên xe, dẫn cậu bé tới biệt thự ở vùng ngoại thành.

Trong căn biệt thự này sẽ có người phụ trách chăm sóc Thẩm Tùng Tân, người trong biệt thự đều là người được điều tới từ Hạ gia, là những người đáng tin và có thể tin.

Thẩm Hà lại nói với Thẩm Tùng Tân: “Em ở trong biệt thự một thời gian trước, chờ em học xong tiếng trung thì cho em đi học, tương lai trở thành người có bản lĩnh, có được không?”

“Có phải làm người có bản lĩnh là sẽ được ở bên cạnh chị không?” Thẩm Tùng Tân lại hỏi.

“Đương nhiên rồi!” Thẩm Hà cười híp mắt trả lời.

Ánh mắt của Thẩm Tùng Tân càng thêm lóe sáng.

Cậu bé ngầm thề, nhất định không thể khiến chị Thẩm Hà thất vọng!

Cậu bé sẽ cố gắng học tập, cố gắng thể hiện, sau đó để chị Thẩm Hà vui vẻ, tương lai sẽ trở thành một người có ích, ở lại bên cạnh chị Thẩm Hà, bảo vệ cho chị


Thẩm Hà!

Hôm đó Thẩm Hà chơi với Thẩm Tùng Tân một ngày, cuối cùng trên khuôn mặt của Thẩm Tùng Tân cũng hiện lên nụ cười và sự thỏa mãn đã lâu không có.

Sau khi dỗ Thẩm Tùng Tân đi ngủ, Thẩm Hà lái xe rời đi.

Vừa về tơi nhà, còn chưa vào trong, người giúp việc đã tới báo lại: “Đại tiểu thư, hôm nay có người tới tìm cô, bị vệ sĩ đuổi đi. Cô ấy để lại cho cô một bức thư.”

Thư?

Thẩm Hà nâng tay lên nói: “Để bức thư vào phòng tôi, tôi đi rửa mặt trước.”

Người giúp việc lập tức nói vâng rồi đi làm nhiệm vụ.

Tắm xong, Thẩm Hà ngồi xuống trước bàn, lấy bức thư ra đọc, cô lập tức cười lên.

Bức thư này là do Gia Cát Du Du viết.

Không biết cô ta nghe được tiếng gió ở đâu, biết Thẩm Hà nhận nuôi Thẩm Tùng Tân, vậy nên tới tìm Thẩm Hà, muốn gặp con trai mình lần cuối cùng.

Đúng vậy, là lần cuối cùng.

Gia Cát Du Du nói với Thẩm Hà, cô ta sắp đi.

Trong khoảng thời gian này, cô ta quen một đại gia, cái kiểu siêu giàu ấy, vậy nên chuẩn bị kết hôn với người đó.

Đại gia đó tưởng rằng cô ta chưa từng kết hôn.

Cũng là vì đám cưới của Gia Cát Du Du và Eddie được tổ chức ở nước ngoài, vậy nên không có lí lịch kết hôn.

Vì vậy Gia Cát Du Du vẫn luôn giả vờ là chưa từng kết hôn.

Nếu chưa kết hôn, thì đương nhiên không thể có con được.

Vậy nên, Gia Cát Du Du không thể gặp con trai mình được nữa.

Đương nhiên, trước kia cô ta cũng chẳng mấy khi gặp con trai mình.


Đừng nói là bây giờ.

Gia Cát Du Du viết trong thư, cô ta cho đứa bé này cho Thẩm Hà, cả đời này cũng sẽ không trở lại nhận con nữa.

Sau khi đọc bức thư xong, Thẩm Hà lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra xem gần đây Gia Cát Du Du làm gì.”

Chỉ một lát liền có tin tức được gửi tới, điều tra hết mọi chuyện của Gia Cát Du Du không để sót gì cả, thuận tiện cũng tra luôn cả đại gia mà Gia Cát Du Du leo lên được.

Vừa xem xong, Thẩm Hà lại cười lên.

Xem ra lần này Gia Cát Du Du lại nhìn nhầm rồi.

Cộng hết toàn bộ tài sản của cái người được gọi là đại gia này vào cũng chỉ tầm mấy chục tỷ mà thôi.

Mấy chục tỷ, có tư cách gì mà được xưng là đại gia?

Chỉ đủ cơm no áo ấm mà thôi.

Một căn nhà đã mấy chục tỷ rồi, cho dù sống ở một vùng quê, trừ tiền nhà, trừ tiền xe, có thể còn bao nhiêu tiền chứ?

Cũng không biết người đàn ông này đã lừa Gia Cát Du Du thế nào để chiếm được cô ta.

Dù có thể nào, thì cũng chẳng sao.

Thẩm Tùng Tân đã khôi phục, không khác gì người thường, tuyệt đối Thẩm Hà sẽ không để Thẩm Tùng Tân rơi vào trong cái hố lửa đó một lần nữa.

Để cho Gia Cát Du Du tự sinh tự diệt vậy!

Dù sao những gì nên khuyên cô đều đã khuyên rồi, cô ta không nghe thì phải chấp nhận thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui