Chính bản thân quốc vương cũng thừa nhận, đây là một chiêu tổn hại.
Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.
Hoàng tử có độ tuổi thích hợp để kết hôn trong hoàng thất cũng chỉ có hoàng tử Joel.
Không hố nó thì hố ai?
Vậy nên, dù biết làm như vậy tương lai có thể sẽ đắc tội Hạ gia, nhưng hiện tại quốc vương cũng không kịp lo tới nữa.
Chính trị bất ổn, nếu trong tương lai xảy ra chiến tranh, kinh tế cái gì đây, không chết đã là tốt rồi.
Vậy nên, quốc vương làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Chớp mắt một cái đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, người người đều vô cùng bận rộn.
Xử lí xong chuyện cuối cùng, không kịp thay quần áo, Thẩm Hà liền bảo tài xe lái xe tới thẳng tới sân bay để tiễn Joel.
Hoàng tử Joel chờ Thẩm Hà trong phòng chờ, nhưng chờ mãi mà không thấy được bóng dáng của cô.
Người thuộc hạ bên cạnh hoàng tử Joel nói nhỏ nhắc nhỏ anh: “Hoàng tử, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Hoàng tử Joel nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời: “Đợi thêm hai phút nữa, Tiểu Hà sẽ đến thôi.”
Thuộc hạ không nói gì nữa, chỉ nâng hành lí lên, chuẩn bị để lên máy bay bất cứ lúc nào.
Đồng hồ đeo tay chạy tích tắc tích tắc hết một vòng, Thẩm Hà vẫn chưa tới.
Ánh mắt màu xanh nhạt của hoàng tử Joel hiện lên vẻ thất vọng, anh biết nếu anh không lên máy bay thì sẽ không kịp giờ nữa.
Hoàng tử Joel mở miệng, nói rất cô đơn: “Đi thôi.”
Đám thuộc hạ và vệ sĩ bảo vệ hoàng tử Joel ở giữa, nhanh chóng ra khỏi cửa, chuẩn bị bước vào lối đi đặc biệt.
Đúng lúc Joel sắp bước vào cửa ra lối đi đặc biệt, đằng sau truyền đến giọng nói thở hổn hển của Thẩm Hà: “Joel!”
Hoàng tử Joel đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Thẩm Hà đang chạy từ xa xa về phía này.
Vẻ cô đơn trên mặt của hoàng tử Joel biến mất, thay vào đó là nét hưng phấn và vui vẻ, anh xoay người định chạy về phía Thẩm Hà.
Không ngờ người thuộc hạ bên cạnh anh lại ngăn cản anh lại: “Hoàng tử, chúng ta thực sự không còn thời gian nữa!”
Hoàng tử Joel cũng biết điều anh ta nói là sự thực, vì vậy bước chân anh khựng lại, ngậm lệ vẫy tay với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, chờ anh về!”
“Joel!” Thẩm Hà chạy nhanh lao tới, nhưng lại bị nhân viên máy bay cản lại.
Hai người cứ thế mắt lệ nhạt nhòa nhìn nhau, một chữ cũng không nói ra được.
Joel gật đầu với Thẩm Hà, sau đó vẫy tay rồi xoay người rời đi.
“Joel!” Hai tay Thẩm Hà đặt ở khóe miệng, cô hô to về phía Joel: “Chờ em! Em sẽ đi tìm anh! Nhất định em sẽ đi tìm anh!”
Joel quay đầu vẫy tay với Thẩm Hà, sau đó xoay đi, dần khuất khỏi tầm mắt cô.
Thẩm Hà bưng lấy miệng ngay lập tức, nước mắt cô tuôn rơi.
Bao nhiêu năm qua, hai người đã từng tách ra rất nhiều lần.
Nhưng chưa có lần nào lại thương cảm, buồn bã và bịn rịn như vậy.
Cái xoay người của Joel, như thể mang đi cả trái tim của Thẩm Hà, khiến nước mắt của Thẩm Hà cứ tuôn ra như mưa, không thể ngừng được.
Thẩm Hà xoay người ôm Cung Tử Á khóc rất thảm thiết, khóc tới nỗi Cũng Tử Á cũng rơi nước mắt theo.
Hai cô gái cứ thế ôm nhau mà khóc ở sân bay, khiến nhân viên ở sân bay cũng bắt đầu thấy sợ, tưởng mình đã làm sai chuyện gì.
Thẩm Hà khóc thảm như vậy, sao Joel có thể thoái mái hơn được?
Anh là đàn ông, đương nhiên không thể hơi chút là khóc được, nhưng vừa bước đi, đôi mắt anh liền đỏ lên.
Trước kia từng chia lìa nhiều lần, như lúc đó chưa hẹn ước gì cả.
Bây giờ tình cảm đã được xác định rồi, hai người yêu nhau, trái tim cũng hòa làm một.
Đột nhiên phải chia lìa, sao có thể chịu được nỗi khổ tương tư này?
Nhưng khi anh nghe thấy Thẩm Hà nói nhất định cô ấy sẽ tới nước Y, anh thực sự rất vui vẻ.
Năm đó, lúc Vu Tiểu Uyển về nhà để kết hôn, dù sao Vu Tiểu Uyển và Thẩm Duệ cũng còn chưa hẹn ước chính thức với nhau, vì vậy chia lìa thì cũng chia lìa thôi.
Nhưng Joel thì khác.
Ngay từ đầu anh đã không định kết hôn với Fanny Rose. Lần này anh về là vì nghĩ cách thuyết phục anh mình hủy bỏ cái quyết định hại nhau này.
Về phần phải trả giá cái gì, Joel cũng đã nghĩ tới.
Cho dù phải từ bỏ thân phận là thành viên của hoàng thất, từ bỏ tất cả tài sản, anh cũng sẽ không kết hôn với Fanny Rose!
Tuyệt đối anh không thể làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Thẩm Hà.
Trên thực tế, anh cũng chẳng thể phản bội Thẩm Hà được.
Anh bị bệnh sạch sẽ với những người khác mà!
Trên thế giới này, ngoại trừ Thẩm Hà, anh mà đụng phải nước miếng của người khác thì sẽ ngất xỉu!
Thật không biết rốt cuộc ông anh cả chỉ biết hại nhau đó của anh nghĩ gì nữa!
Lại bảo anh kết hôn?
Sao anh ấy không bảo con trai của anh ấy đi chứ?
Vậy nên, ba hôm nay Joel cũng rất bận rộn, lo lên kế hoạch cho tương lai, chuẩn bị một con đường lui.
Anh đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất rồi.
Cuối cùng Thẩm Mạch cũng kết thúc công việc giám sát, đương nhiên, đến về sau, Thẩm Mạch không cần giám sát, Tư Nhiên cũng sẽ ngoạn ngoãn chủ động chăm sóc Tiểu Cát.
Sau vài ngày chăm sóc như vậy, cuối cùng mối quan hệ của Tư Nhiên và Tiểu Cát cũng phát triển theo hướng bình thường.
Mặc dù Tư Nhiên vẫn chưa tỏ thái độ chính thức là có chấp nhận Tiểu Cát hay không, nhưng không thể không thừa nhận Tư Nhiên quan tâm tới Tiểu Cát hơn trước kia nhiều.
Thì ra, tình cảm có thể nuôi dưỡng được!
Đương nhiên, cũng là vì từ nhỏ tới lớn Tiểu Cát đều kiên định và kiên trì không bỏ.
Hơn nữa Tiểu Cát cũng rất thông minh.
Cô không vì Thẩm Hà là tình địch của mình mà trợn mắt trợn mũi, hãm hại uy hiếp Thẩm Hà.
Chính vì sự thông minh và sự hiểu biết này, Tư Nhiên mới đối xử khác với Tiểu Cát.
Vì vậy, sau khi Tư Nhiên khỏi bệnh, Tư Nhiên cũng càng tốt với Tiểu Cát hơn.
Thẩm Mạch hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ đi tìm Thẩm Hà để tranh công đòi phần thưởng.
Thẩm Mạch đứng gõ cửa ở ngoài phòng của Thẩm Hà, gõ mãi mà không có ai trả lời, Thẩm Mạch tò mò đẩy cửa vào thì thấy Thẩm Hà đang ở trong phòng.
Thẩm Mạch lập tức không còn vui nữa: “Rõ ràng chị ở trong phòng, sao chị không thèm để ý tới em?”
Kết quả Thẩm Hà lại không trả lười, ngẩn người nhìn màn hình máy tính.
Thẩm Mạch càng thêm không vui, chạy tới làm nũng với Thẩm Hà: “Chị! Sao chị không nói chuyện với em!”
Thẩm Hà bị Thẩm Mạch lắc một cái, cô lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Thẩm Mạch: “Tiểu Mạch? Sao em lại ở đây?”
Thẩm Mạch cụt hứng trả lời: “Em tới lâu lắm rồi, chị làm sao thế? Sao chị không để ý tới em!”
Lúc này Thẩm Hà mới sờ mặt Thẩm Mạch nói: “A, chắc là mấy hôm vừa rồi mệt quá. Sao rồi? Tiểu Mạch có chuyện gì sao?”
Lúc này Thẩm Mạch mới vui vẻ trả lời: “Báo cáo công tác! Em đã giám sát anh Tư Nhiên đút thức ăn cho chị Tiểu Cát! Bây giờ chị Tiểu Cát đã khỏi, anh Tư Nhiên không cần đút nữa!”
Thẩm Hà buồn cười véo má Thẩm Mạch: “Mạch Mạch ngoan quá! Làm rất tốt!”
Thẩm Mạch vui mừng hỏi: “Vậy sau này chị có dẫn Mạch Mạch đi chơi không?”
“Có!” Thẩm Hà mỉm cười trả lời: “Sau này chị sẽ dẫn Mạch Mạch đi chơi thường xuyên! Nhưng bây giờ chị đang có việc, Mạch Mạch chơi một mình trước được không? Có cần đi tìm Thẩm Châu với Giản Thanh chơi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...