Vu Tiểu Uyển cũng sốt ruột: “Đúng vậy, sao còn không đuổi theo! A, Tiểu Cát hôm nay hình như còn phát sốt!”
Lúc này, Vương Nhất Khả thấy Tiểu Cát chạy ra ngoài, liền vội, anh ấy chạy rượt theo trước!
Thẩm Hà thực sự nhịn không nổi, vội nhảy ra, hét lớn với Tư Nhiên: “Anh nhanh đi đuổi theo Tiểu Cát! Cậu ấy còn đang phát sốt!”
Tư Nhiên ngây ra, quay người liền chạy ra ngoài.
Tiểu Cát rất ít khi phát sốt.
Nhưng mỗi năm đều có một khoảng thời gian phát sốt.
Đây là căn bệnh tích lũy lâu năm của cô ấy.
Khi cô ấy còn rất nhỏ, thì phải gánh chịu rất nhiều rất nhiều áp lực.
Lâu dần, người khỏe mạnh cũng mệt tới bệnh.
Cho nên, Tiểu Cát mỗi năm đến lúc này, sức khỏe đều sẽ rất yếu, thì sẽ thường hay phát sốt.
Một khi phát sốt, Tiểu Cát sẽ đặc biệt yếu đuối.
Lúc trước vào lúc này, bên cạnh Tiểu Cát sẽ có những bạn đồng hành khác bên cạnh.
Còn năm nay, bên cạnh cô ấy ngoài Tư Nhiên ra chẳng còn ai cả.
Mà chính là vừa rồi, Tư Nhiên còn nói lời khó nghe, tổn hại Tiểu Cát.
Cho nên Thẩm Hà vừa nhắc chuyện Tiểu Cát còn phát sốt, Tư Nhiên không có chút do dự gì, quay đầu đuổi theo.
Tiểu Cát lúc này thật sự phát sốt, hơn nữa nhiệt độ càng ngày càng cao.
Có lẽ do quá yếu đi, lại bị lời của Tư Nhiên đả kích, Tiểu Cát cảm thấy ánh nhìn của cô ấy trở nên mơ hồ rất nhiều.
Lý trí bảo cô ấy, cô ấy cần dừng lại, tìm nơi nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng trên tình cảm lại bảo cô ấy, trốn khỏi, trốn khỏi. Đừng nhìn thấy Tư Nhiên, đừng nhìn thấy anh ta!
Tiểu Cát chạy mãi chạy mãi, chạy ra khỏi khu vực quay phim của mình, trực tiếp xông qua khu vực quay phim kế bên.
Vừa hay, bên đó đang quay phim cung đình, có một hồ nhân tạo rất lớn trước mặt.
Muốn đi qua đó, chỉ có thể đi qua bằng chiếc cầu gỗ nhân tạo chật hẹp bắt ngang.
Thực ra cây cầu gỗ này không tính là hẹp lắm, chỉ là cần đi từ từ sẽ không sao.
Nhưng Tiểu Cát đang phát sốt, hơn nữa càng sốt càng cao.
Tầm nhìn mơ hồ lại mơ hồ hơn, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng người mờ ảo.
Tiểu Cát do dự một lúc, vẫn bước sang.
Chính vào lúc này, Vương Nhất Khả hét lớn từ phía sau: “Tiểu Cát, đừng qua đó!”
Nhưng giọng hét này của Vương Nhất Khả, Tiểu Cát đột nhiên đi nhanh hơn!
Đột nhiên, dưới chân Tiểu Cát trống rỗng, cả người hướng xướng vị trí hồ nhân tạo mà rơi xuống.
“Cẩn thận!” Tư Nhiên chạy đuổi theo sau Vương Nhất Khả đồng thời kêu lên.
Nhưng đã muộn rồi!
Cả người Tiểu Cát liền hụt hẩng, cả người liền lăn nhanh về phía bên hồ!
Tư Nhiên thấy cảnh này, cả người như điên vậy mà xông qua.
Vương Nhất Khả dọa chết được, chân mềm nhũn liền ngồi trên đất, cả buổi chưa hoàn hồn!
Tư Nhiên bất chấp tất cả, nhanh chóng đi sang, đưa tay muốn nắm lấy Tiểu Cát.
Nhưng dốc nghiêng vốn dĩ không dễ kiểm soát tốc độ, Tư Nhiên nắm hai lần đều không nắm được Tiểu Cát.
Chỉ có thể giương mắt nhìn Tiểu Cát tủm một tiếng rơi xuống hồ.
Thời điểm này mùa xuân mới sang, nước hồ rất lạnh.
Tiểu Cát lại đang sốt, lần đả kích như thế...
Tư Nhiên đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, cậu ấy không quan tâm gì cả quay người liền nhảy xuống!
Cả người Tiểu Cát mơ mơ màng màng, sau khi rơi xuống nước, không hề lập tức tiến hành tự cứu, mà cả người hướng về phía đáy hồ chìm xuống.
Sau khi Tư Nhiên nhảy vào, liền tìm Tiểu Cát, sau đó cố gắng mà lội xuống, liền ôm lấy Tiểu Cát.
Tiểu Cát từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy Tư Nhiên, liền nổi giận, mà đẩy Tư Nhiên ra!
Tư Nhiên liền giật mình!
Nhưng rất nhanh phản ứng lại, Tiểu Cát đây là vẫn còn giận!
Tư Nhiên thực ra cũng rất hối hận.
Cậu ấy là người biết rõ cách làm người của Tiểu Cát, nhưng lại nói ra những lời đó.
Cậu ấy cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại buộc miệng nói ra lời tổn thưởng người như thế.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hờn dỗi!
Tiểu Cát bây giờ đang giận như thế, vẫn không chịu tự cứu...
Tư Nhiên thầm than một tiếng, lần nữa chìm xuống, lần nữa ôm Tiểu Cát vào lòng.
Lúc này, Tiểu Cát bởi vì thiếu oxy, miệng vẫn nổi bong bóng.
Tư Nhiên không chút do dự, cúi đầu hôn lấy môi của Tiểu Cát, đem khí oxy truyền cho Tiểu Cát.
Tiểu Cát liền mở to mắt, cô ấy không phản kháng nữa, cứ ngây ra như thế nhìn Tư Nhiên.
Hai người trong nước không ngừng quay tròn...
Tiểu Cát cảm thấy, thời điểm trước mắt như nằm mơ vậy.
Tư Nhiên tuy nhiên chủ động hôn cô ấy?
Hôn cô ấy?
Tư Nhiên chờ sau khi Tiểu Cát nhận lấy oxy, ôm lấy cô ấy bắt đầu dùng sức để nổi lên trên.
Tiếng kêu của nước ào một tiếng.
Hai người liền ra khỏi mặt nước.
Lúc này, bên bờ đã quay quanh một đám đông, không ngừng kêu họ nhanh lên bờ.
Thế nhưng Tiểu Cát lại cứ ôm chặt lấy Tư Nhiên, không có chuyển ánh nhìn.
Cô ấy muốn xác định một chút, cảnh dưới nước vừa rồi, rốt cuộc là thực sự xảy ra hay chỉ là ảo giác của cô ấy.
Tư Nhiên hết cách mà mở miệng nói với Tiểu Cát: “Tớ xin lỗi với lời nói vừa rồi của tớ...”
Tiểu Cát lại căn bản không nghe lời xin lỗi của Tư Nhiên, đột nhiên tiến gần, hôn lấy môi của Tư Nhiên.
Cô ấy muốn giám định lại, vừa rồi rốt cuộc có phải ảo giác không...
Hiện trường đều tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Cả người Vương Nhất Khả đều ngây người.
Người con gái cậu ấy thích, ôm lấy Tư Nhiên...
Đang kiss...
Tư Nhiên không ngờ rằng Tiểu Cát đột nhiên có dũng khí như thế tuy nhiên lần đầu cưỡng hôn cậu ấy.
Cậu ấy nhất thời cũng không đẩy Tiểu Cát ra.
Hai người cứ thế trong nước bờ hồ mà hôn nhau nồng thắm.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển họ cũng chạy sang, vừa hay thấy được cảnh này.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển hưng phấn mà nắm lấy tay đổi phương.
Họ cuối cùng có hy vọng rồi?
Vu Tiểu Uyển lớn tiếng nói với Tiểu Cát: “Tiểu Cát, cố lên!”
Thẩm Hà cũng la lớn théo: “Tiểu Cát, cố lên!”
Mọi người xung quanh bờ, không cần biết quen hay không quen, đều cùng hét lớn: “Tiểu Cát, cố lên!”
Tiểu Cát trong nước liền cười, cười mãi cười mãi liền rơi cả nước mắt.
Cô ấy dùng dũng khí lớn nhất cả đời này, nói với Tư Nhiên: “Nhiên, tớ thích cậu!”
Tư Nhiên ngây ra, không biết nên trả lời như thế nào.
Tiểu Cát tiếp tục nói: “Tớ biết trong lòng cậu bây giờ còn người khác, tớ biết cậu nhất thời chưa thể nào mà tiếp nhận tớ. Nhưng tớ chấp nhận chờ đợi tiếp, chờ và cứ chờ mãi! Chỉ là bây giờ tớ không muốn im lặng không muốn giả vờ không quan tâm tiếp nữa! Tớ muốn nói, tớ rất để tâm! Mỗi lần tớ thấy cậu nhớ người khác, tim tớ sẽ rất đau. Nhiên, buông tha chính mình, cũng cho tớ một cơ hội, cho hai chúng ta một cơ hội! Có lẽ, chúng ta lầm lỡ nhau, thì chúng ta không thể nào trở về với với bây giờ nữa!”
“Nói hay lắm!” người trên bờ không ngừng vỗ tay.
Mọi người đều không quay phim nữa, diễn viên đóng vai với phong cách khác nhau của các đoàn phim đều dồn qua, đều cổ vũ cho Tiểu Cát!
Trong thời đại không tin tưởng vào tình yêu này, còn có người yêu chân thật như vậy, bản chất đây là khích lệ mọi người!
Khích lệ đối phương, cũng là khích lệ bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...