Sau khi xuống xe, Văn Gian Thanh nắm lấy ngón tay của Vy Vy một cách rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi như đã làm như vậy rất lâu rồi.
Vy Vy hơi giật mình, cô liền rút lại tay theo thói quen.
Nhưng đâu biết Văn Gian Thanh đột nhiên lấy sức nắm chắt ngón tay của cô, nhất quyết không chịu buông ra.
Vy Vy không giằng được tay ra, đành cứ để anh làm như vậy.
Văn Gian Thanh nói nhỏ: ‘gia đình này thật sự là một nhà ẩm thực chính thống. Nghe nói tay nghề gia đình họ, năm xưa đã từng phục vụ cho Nam Phương Hoàng Hậu đó. Sau khi xuất cung, cũng không làm công việc khác, rồi sau đó, nhiều sự thay đổi, và gặt hái được nhiều thành công, bây giờ họ đã trở thành nhà tỷ phú ở địa phương. Bình thường họ rất ít khi mời khách đến nhà ăn cơm. Nhưng hay mời chị và mọi người đến! Vì chị bận quay phim không có thời gian đến, nên đã để tớ đến.”
Vy Vy từ từ mở lời nói: “Cậu nói như vậy, quá khiêm tốn rồi. Rõ ràng là, cậu cũng có tư cách đến đây mà.”
Văn Gian Thanh chỉ cười, anh không định giải thích về thân phận của mình.
Anh vẫn cảm thấy, tình cảm giữa bạn bè, không thể chỉ đơn thuần nhìn về hoàn cảnh gia đình.
Chỉ có trên cơ sở và điều kiện bình đẳng như vậy, tình cảm mới là chân thật nhất.
Vì vậy Vy Vy không hỏi, anh cũng không nói.
Khi Văn Gian Thanh và Vy Vy vừa xuất hiện ở tầng một ngôi biệt thự, lập tức có người ra nghênh đón.
“Văn thiếu, anh đến rồi à! Vị này là...” Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, rất lễ phép lên chào đón: “Tôi là người phụ trách ở đây, được cử ra đây đón anh!”
“Cô này là... bạn của tôi, Vy Vy!” Văn Gian Thanh vừa cười vừa giới thiệu.
Người đàn ông nhanh mắt nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, lập tức cung kính chào hỏi Vy Vy: “Chào chị Vy Vy! Mời anh chị sang bên này! Chị cẩn thận dưới chân có sỏi, đừng để mình bị thương!”
Vy Vy cười, nói lời cảm ơn, rồi theo Văn Gian Thanh bước vào cửa chính ngôi biệt thự.
Bước vào cửa, phong cách trang trí tone màu chủ đạo của toàn bộ ngôi biệt thự là màu trắng sữa rất thanh lịch, phối với chút màu hồng nhạt và xanh da trời.
Khiến người nhìn cảm thấy sáng bừng lên ngay lập tức.
Người phụ trách mở lời nói: “Ngôi biệt thự này, là tiên sinh nhà chúng tôi dành riêng để tiếp đãi quý khác đó. Lần này tiên sinh đã dặn dò, vị khách này rất tôn quý, tôn quý phi thường. Vì vậy, đã mời tiểu thư nhà chúng tôi làm chủ nhân, chuyên môn tiếp đón hai vị.”
Văn Gian Thanh vừa cười vừa gật đầu: ‘cảm ơn.”
Văn Gian Thanh hiểu rằng, dù sao cậu cũng vẫn là trẻ con.
Để một người hơn 40 tuổi tiếp đón, thật sự không được hợp lý lắm.
Nhưng nếu một người trẻ tuổi ra tiếp đón, sẽ khác hơn rất nhiều.
Thanh niên với nhau sẽ có nhiều chuyện để nói hơn, cũng sẽ trao đổi được nhiều hơn.
Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp khoảng hơn 20 tuổi đi đôi dép cao gót ra đón tiếp: “Xin chào xin chào, chị tên Lam Thiên, Rất hoan nghênh mọi người đến đây, được tiếp đón hai em, là niềm vinh hạnh rất lớn của chị! Mong các em đừng khách sáo!”
Văn Gian Thanh đưa cho Lam Thiên một món quà: “Món quà nho nhỏ, mong chị Thiên không chê!”
Lam Thiên lập tức nhận lấy món quà, cô cười tươi đến nỗi gần như không ngậm được miệng: “vừa nói là không được khách sáo rồi, giờ đã bắt đầu khách sáo. Đây là bạn gái của em đúng không? Một cô gái rất đáng yêu! Rất xứng đôi với em đó.”
Trên mặt Văn Gian Thanh và Vy Vy đột nhiên cùng đỏ lên.
Nhưng hai người không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Lam Thiên dẫn hai người đến thẳng phòng ăn, rồi nói: “Chị biết hai em đói rồi, vì vậy không khách sáo với hai người nữa, chúng ta vào ăn thôi?”
“Được.” Văn Gian Thanh vừa cười vừa trả lời.
Ba người ngồi vào bàn ăn, giới thiệu sơ qua bản thân, trong lòng mọi người cũng đại khái biết qua về nhau.
Lam Thiên thật sự rất nhiệt tình!
Nếu có thể kết thân được với Văn gia, vậy Lam gia sẽ rất ổn!
Vì vậy, Lam Thiên tiếp đón với thân phận một người chị, thật sự là rất hoàn hảo!
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lam Thiên tặng cho Văn Gian Thanh và Vy Vy mỗi người một món quà nhỏ.
Vy Vy vốn định từ chối, nhưng thấy Văn Gian Thanh vui vẻ nhận lấy, cô đành nhận món quà này.
Lúc rời khỏi biệt thự, Vy Vy không kìm nổi cảm xúc dâng trào: “Thế giới của giới thượng lưu, quả thật rất khác.”
Văn Gian Thanh hỏi: “Có gây áp lực cho cậu không?”
Vy Vy lắc đầu: “Cũng không hẳn. Tớ chỉ cảm thấy, có một chút hơi xa lạ thôi.”
Sau khi dùng xong bữa sáng, Văn Gian Thanh dẫn Vy Vy đến mấy khu thăm quan mà người bình thường không thể đến được.
Nơi này rất ít người, nhưng lại rất an toàn.
Vy Vy không kìm nổi thốt lên: “Hóa ra trong thành phố này, còn có nơi phong cảnh đẹp đến thế, nhưng lại không mở cửa cho du khách vào thăm quan.”
“Nơi này tất nhiên là không mở cửa cho người khác thăm quan được rồi. Bởi vì đây là nhà vườn tư nhân mà.” Văn Gian Thanh giải thích nói: “Những người này họ rất chú trọng an toàn và hình ảnh bản thân.”
“Bởi vì cậu cùng đẳng cấp với họ hoặc là đẳng cấp cao hơn họ, vì vậy cậu mới vào được, đúng không.” Vy Vy mở lời nói.
Văn Gian Thanh không trả lời, anh chỉ cười gượng gạo: “Xin lỗi, tớ không cố ý khoe khoang giàu có trước mặt cậu đâu.”
Vy Vy lắc đầu: “Thật ra tớ đã đoán được từ trước rồi. Chị gái và anh trai cậu, nhìn là biết không phải người bình thường. Đặc biệt là lúc chị gái cậu để lại tiền cho tớ, khí chất và phong thái của chị, đủ để chứng minh chị không phải là người bình thường. Tuy tớ không hay xem tạp chí, nhưng tớ cũng đoán được chị nhất định không phải là người bình thường.”
Văn Gian Thanh gật đầu, không giấu giếm nữa: “Chị ấy là Hạ Thẩm Hà. Đúng, Hạ Thẩm Hà của Hạ gia.”
Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi cũng đủ để chứng minh rồi!
Trên thế gian này chỉ có một Hạ gia, Hạ gia cũng chỉ có một Hạ Thẩm Hà!
Quả thật Vy Vy tỏ ra rất ngưỡng mộ: “Công chúa quốc dân! Công chúa đẳng cấp quốc tế! Bảo sao! Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Tớ chỉ muốn dẫn cậu đi xem những phong cảnh đặc biệt, những phong cảnh bình thường không thấy được.” Văn Gian Thanh nói với giọng rất thành khẩn: ‘tuyệt đối không có ý gì khác đâu.”
“Tớ hiểu, cảm ơn cậu.” Vy Vy vừa cười vừa nói: “Tớ không nghĩ khác đâu!”
Lúc này Văn Gian Thanh mới cười vui vẻ.
Đến buổi tối, Văn Gian Thanh đặt bàn ở một nhà hàng tốt nhất khu vực này.
Nhà hàng này tọa lạc ở vị trí tầng thượng của một tòa nhà cao tầng.
Từ trên tầng thượng nhìn xuống có thể ngắm nhìn được phong cảnh của nửa thành phố, và còn nghe được tiếng nước sông chảy mạnh từ xa.
Cả tầng thượng được trang trí rất nho nhã tinh tế.
Trên đó chỉ có một bàn ăn, khăn trải bàn màu trắng tinh, những bông hoa tươi nở rộ bên bàn.
Bộ bát đĩa bằng bạc nguyên chất, bày trí rất đẹp ở hai bên.
Vy Vy quay sang hỏi Văn Gian Thanh: “Cậu muốn chúng ta ăn tối ở đây sao?”
“Cậu thích không?” Văn Gian Thanh mở lời hỏi: “Đừng lo lắng, mọi việc có tớ rồi.”
Vy Vy vừa cười vừa gật đầu: “rất thích.”
Lúc này Văn Gian Thanh mới vui vẻ, kéo Vy Vy đến bàn ăn, có người ra kéo ghế cho họ ngồi xuống, sau đó lặng lẽ rời đi.
“Thật sự là nhờ vào phúc của cậu, mới có cơ hội ở một nơi đẹp như vậy dùng bữa tối.” Vy Vy không kìm nổi dâng trào cảm xúc: “Trong cuộc đời này, đúng là lần đầu tiên... may mắn như vậy.”
“Phải nói là, tớ cảm ơn cậu mới đúng.” Văn Gian Thanh nhìn Vy Vy rất nghiêm túc: “Mấy ngày này luôn làm phiền cậu. Tớ không biết phải báo đáp cậu như thế nào nữa, đành dùng cách quê mùa này, mời cậu ăn bữa cơm, tỏ lòng cảm ơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...