Anh cũng lười phải nói chuyện với cô ta.
Xem ra trình độ ảo tưởng của cô gái này đã vượt quá dự liệu của mình rồi!
Tư Nhiên tiếp tục đi về phía trước, Tranh Tranh cũng không đuổi theo.
Bây giờ cô ta càng quan tâm người đàn ông anh tuấn như thiên thần ở trong phòng kia đang nói gì với Văn Gian Thanh.
Hiệu quả cách âm ở khách sạn này rất tốt, Tranh Tranh hoàn toàn không nghe thấy bất cứ một chữ nào. Cô ta đành kiên nhẫn chờ ở bên ngoài.
Để tiện cho cô ta có thể ứng phó bất cứ lúc nào.
Mà lúc này, Joel và Văn Gian Thanh cũng bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Gian Thanh.” Bản thân Joel là người ôn hòa, nên cách mở lời của anh rất nhẹ nhàng: “Đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ.”
Nghe thấy Joel nói như vậy, Văn Gian Thanh vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng, nói: “Đúng thế, anh Joel, các anh bận rộn như vậy, ít khi xuất hiện ở trường đại học, nên dĩ nhiên là rất khó gặp nhau rồi. Nghe nói chuyện trong nước anh đã xử lý ổn thỏa rồi?”
“Đúng vậy. Về sau anh có thể thường xuyên ở lại đây.” Joel mỉm cười: “Trước kia anh luôn cảm thấy các em vẫn còn nhỏ, không ngờ nháy mắt đã lớn hết rồi! Bây giờ nghĩ thấy thời gian trôi nhanh quá! Thế hệ chúng ta dần trưởng thành, còn những người như chủ tịch Thẩm cũng từ từ già đi rồi.”
Văn Gian Thanh nhíu mày: “Vâng, ba mẹ em cũng nói, thời gian trôi thật nhanh, bọn họ cũng đã già rồi.”
“Thế hệ chúng ta đã trưởng thành, thì phải làm trụ cột của gia đình. Bọn họ dần dần sẽ dựa vào chúng ta.” Giọng nói của Joel vẫn mềm mỏng như cũ, nhưng Văn Gian Thanh bỗng yên lặng.
Một lúc lâu sau, Văn Gian Thanh mới nói: “Anh Joel, em xin lỗi. Không phải lần này em đã gây rắc rối rồi chứ?”
Thấy Văn Gian Thanh chủ động nhắc đến chuyện này, Joel cũng lựa lời mà nói: “Em cũng biết, em là người thừa kế duy nhất của nhà họ Văn, cũng là người thừa kế của nhà họ Lưu. Ông bà của em rất kỳ vọng em, em cũng biết mà. Tuy tính khí của mẹ em cứng rắn, nhưng tâm huyết của cô ấy đều đặt lên người em. Đương nhiên ba em cũng khỏi cần nói, hy vọng của cả nhà đều đặt vào em. Đây không chỉ mỗi nhà họ Văn các em, em cũng đừng quên, còn có nhà họ Hạ, nhà họ Thẩm, và nhà họ Phạm nữa. Những gia tộc này đều gắn liền với nhau, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia. Em và Hạ Thẩm Châu có cùng ngày sinh nhật với nhau, đây chính là biểu tượng thân thiết rõ ràng nhất của hai gia tộc. Thế nên tiệc sinh nhật của em và Hạ Thẩm Châu mới được tổ chức cùng nhau. Đã mười sáu năm rồi, hai đứa chưa từng tách riêng, cũng chưa từng bỏ lỡ dịp sinh nhật nào.”
Văn Gian Thanh im lặng.
“Em và Hạ Thẩm Châu lớn lên cùng nhau, quan hệ rất gắn bó, còn thân thiết hơn cả anh em ruột.” Joel nói tiếp: “Lần này em bỏ lại Thẩm Châu rồi đi mất, Thẩm Châu rất tổn thương. Một người yêu tiền như nó vậy mà mấy ngày nay không ngó ngàng đến chuyện công ty, nhốt mình vào trong phòng, ai gọi cũng không ra. Em nói xem, em làm như vậy, có xứng đáng với tình cảm anh em không?”
Văn Gian Thanh lập tức cúi gằm mặt xuống.
“Anh cũng không phải người nhà bọn em, theo lý mà nói, anh không nên đến đây nói với em những lời này.” Joel giả vờ hối hận.
Quả nhiên Văn Gian Thanh vội nói: “Anh Joel, anh nói như vậy không được. Chúng em vẫn luôn coi anh là một người anh trai trong nhà! Hơn nữa, chúng em đều rõ quan hệ của anh và chị cả. Chưa biết chừng anh sẽ là anh rể của chúng em, sao lại không phải người một nhà chứ? Bao năm qua, anh vẫn luôn quan tâm đến em, dù anh không phải anh rể thì anh cũng là anh trai của em.”
Joel lập tức mỉm cười, nói: “Nếu em đã không coi anh là người ngoài thì anh hỏi em vài vấn đề.”
“Được, anh hỏi đi.” Văn Gian Thanh ngẩng đầu nhìn Joel: “Có phải chị em cũng đến rồi?”
“Em nói xem?” Joel thở dài: “Nếu không phải bọn anh ngăn lại, thì bây giờ chị em đã xông vào phòng đập nát đầu em rồi!”
“Em biết ngay mà!” Văn Gian Thanh gục đầu nói: “Anh hỏi đi.”
“Rốt cuộc em và cô gái Tranh Tranh kia quen biết nhau như thế nào?” Joel hỏi: “Trong trường có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao em lại chọn cô ta?”
“Cô ấy khác biệt!” Văn Gian Thanh lập tức giải thích: “Cô ấy không giống những cô gái trong trường khác, gia cảnh cô ấy không tốt, mọi chuyện đều dựa vào chính bản thân mình. Một cô gái xinh đẹp như thế, vẫn có thể giữ mình trong sạch, cố gắng làm việc thật sự không dễ dàng gì. Mấy cô gái trong trường, ai cũng có gia cảnh hiển hách, sao có thể hiểu được sự gian khổ của cuộc đời chứ?”
Joel không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh tiếp tục nói: “Hôm đó, Thẩm Châu mới tậu một chiếc xe máy mới, em giành lấy đi thử. Ai ngờ không cẩn thận đâm vào cô ấy. Ban đầu em cũng không nghĩ gì nhiều, cảm thấy em đã đâm vào người ta thì phải đền tiền thuốc men. Em còn đang vội thử xe, nên không nhiều lời mà rút một xấp tiền ném cho cô ấy. Cũng may, hôm đó em phải phát lương cho trợ lý và vệ sĩ trong nhà, nên em đã chuẩn bị một khoản tiền mặt kếch xù. Anh cũng biết đây, những người như chúng ta, chưa từng mang theo tiền mặt trên người. Em thấy đâm phải người thì cứ đền tiền trước đã, quay về bảo người chuẩn bị một khoản tiền khác sau. Sau đó em liền ném tiền mặt cho cô ấy, để cô ấy tự đi bệnh viện kiểm tra.”
“Nhưng cô ấy không nhận tiền của em, mà lao đến chặn trước đầu xe của em, mắng em một trận, nói em lấy tiền đập cô ấy, lòng tự trọng của cô ấy còn đáng giá hơn mấy đồng tiền của em. Em bị cô ấy mắng cho ngây ngẩn, sau đó em cũng lười để ý đến cô ấy, định nhảy lên xe đi khỏi đó. Ai biết, em còn chưa đi thì cô ấy đã ngã nhoài ra đất. Em thấy mình đã gây ra rắc rối, sợ ba mẹ mắng mỏ nên vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói cô ấy tụt huyết áp vì thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài. Em trả viện phí cho cô ấy, rồi định rời khỏi đó. Nhưng đúng lúc đó thì cô ấy tỉnh lại, bướng bỉnh không chịu nhận tiền của em, nằng nặc đòi trả tiền lại cho em. Em còn đang vội, nên đành để lại số điện thoại cho cô ấy. Hai ngày sau, quả nhiên cô ấy gửi tiền đến cho em. Sau đó, em nhìn thấy trên người cô ấy có chỗ thâm tím, em nghĩ em đâm có mạnh lắm đâu, nên tùy tiện hỏi cô ấy sao lại bị thương đến mức này. Cô ấy nói với em, lúc làm việc không cẩn thận va phải, rồi em mới biết hoàn cảnh gia đình của cô ấy rất khó khăn.”
“Hơn nữa cô ấy thực sự rất thiếu tiền, cô ấy phải kiếm tiền nuôi cả nhà. Một cô gái ít tuổi như vậy, không thể không nghỉ học mà đi làm, một ngày phải làm mấy công việc liền để kiếm tiền nuôi gia đình. Thực ra, số tiền bồi thường hôm đó của em, cũng đủ để nhà cô ấy ăn cả tháng. Nhưng cô ấy không lấy tiền của em, mà trả hết cho em. Cô ấy còn nói, vốn dĩ cô ấy không sao, không cần em phải bồi thường. Em lập tức cảm thấy cô ấy rất đặc biệt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...