Đạo diễn lập tức nói với Phương Phương: “Chờ một chút.”
Sau khi nói xong, đạo diễn lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài.
Những người khác đều xúm lại ghé tai và xì xào bàn tán.
Phương Phương vốn đã chuẩn bị xong, thoáng cái giống như bị xì hết hơi.
Lúc này, cô ta còn không biết có chuyện gì xảy ra, nên chỉ có thể đứng ở tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi.
Mà đạo diễn thì đang nghe cuộc điện thoại do Phạm Thành gọi tới.
Phạm Thành dứt khoát nói: “Không cần thử vai cho nữ chính số một nữa. Đã quyết định để cho Thẩm Hà rồi.”
Đạo diễn rất bất ngờ: “Ông chủ, vai nữ chính số một này rất quan trọng đấy! Có rất nhiều đoạn cần diễn tả nội tâm. Tôi không phải nói cô Hạ không diễn được, mà là...”
Phạm Thành trực tiếp nói: “Nếu như anh có ý kiến về bộ phim này, vậy tôi sẽ bỏ vốn cho cả bộ phim này. Con cháu trong nhà khó có được một lần hăng hái, làm một bộ phim cho con bé chơi một chút cũng không tính là gì cả.”
Đạo diễn lập tức bị dọa cho giật mình.
Đừng thấy anh ta là đạo diễn nổi danh có mối quan hệ rất rộng. Nhưng ở trước mặt vốn đầu tư, anh ta căn bản không có khả năng chống lại.
Đạo diễn vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, ông chủ, tôi không có ý này. Nếu như cô Hạ bằng lòng diễn vai nữ chính số một thì tất nhiên là không thể tốt hơn rồi. Được rồi, tôi sẽ đi thông báo cho mọi người dừng thử vai diễn nữ chính số một. Chỉ có điều, lần này lịch trình của chúng tôi có hơi gấp, không biết cô ấy có thể tới ghi hình đúng giờ hay không?”
“Yên tâm đi. Con bé Tiểu Hà này rất có chừng mực. Đúng rồi, còn phải thông báo với anh một tiếng, lần này không chỉ có Tiểu Hà qua đâu, Tiểu Mạch cũng qua. Thẩm Mạch lại là tâm can bảo bối của Sùng Minh và Thẩm Lục, nếu như Tiểu Mạch có gì sơ suất, vậy tôi cũng không cần phải nói về hậu quả nữa chứ? Hạ Nhật Ninh dám yên tâm để Thẩm Hà qua đóng phim, nhưng Sùng Minh lo lắng, không muốn cho con gái bảo bối của hắn qua đóng phim. Cho nên, nếu có sai sót nào thì các anh cứ cẩn thận với cái đầu của mình đi!” Phạm Thành tiếp tục nói: “Cũng đừng nói là tôi không đánh tiếng trước với anh. Anh muốn quay bộ phim này thế nào cũng được, tôi cũng không yêu cầu gì ở anh, chỉ cần hai tiểu tổ tông này hài lòng là được. Anh đã hiểu rõ chưa?”
Trên trán đạo diễn lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh: “Ông chủ, chuyện đùa này không buồn cười chút nào đâu. Con gái cưng của nhà họ Thẩm cũng muốn tới sao? Đừng đùa chứ! Tôi cũng không dám nhận đâu! Có thể nhận con gái nhà họ Hạ đã là cực hạn rồi! Tôi thật sự không dám nhận thêm cô con gái nhà họ Thẩm nữa đâu!”
“Muộn rồi, con bé đang ở trong văn phòng của tôi rồi!” Phạm Thành nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tuy nhiên, anh yên tâm, hai đứa trẻ này không phải là dạng người hay gây chuyện dâu. Anh nên quay thế nào thì quay, không cần quá áp lực. Tôi đã nhìn chúng nó lớn lên, chúng có tính tình thế nào, tôi đều hiểu rõ. Chúng sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu!”
Trong lòng đạo diễn thầm nói, làm sao có thể không thấy áp lực được chứ!
Áp lực này giống như cả ngọn núi được chưa?
Nhưng đạo diễn có thể nói gì?
Con gái của nhà họ Hạ!
Con gái của nhà họ Thẩm!
Hai thiên kim tiểu thư duy nhất của hai gia tộc!
Hai gia tộc này còn là gia tộc thông gia!
Một người vinh, tất cả đều vinh, một người bị hại thì tất cả đều bị hại!
Mẹ kiếp, anh ta có ăn tim hùm gan báo cũng không dám từ chối các hai người này.
A ha, trừ phi anh ta thật sự không muốn sống ở đây nữa!
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán và nói: “Được được, tôi hiểu rồi.”
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại, đạo diễn cố trấn tĩnh lại, lúc này mới xoay người đi vào trong phòng và trực tiếp tuyên bố nói: “Không cần thử vai nữ chính số một nữa! Đã có thí sinh thích hợp rồi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó lại lập tức xôn xao bàn tán!
Vẻ mặt Phương Phương khó tin nói: “Đạo diễn? Ngài nói gì? Đã quyết định vai nữ chính số một sao? Là ai vậy?”
“Được rồi, đừng có hỏi linh tinh nữa! Những người khác tiếp tục thử vai!” Đạo diễn liếc nhìn Phương Phương, sau đó trở lại chỗ ngồi và ném tất cả tài liệu về những người thử vai nữ chính số một vào thùng rác.
Phương Phương cũng không biết mình ra khỏi phòng thế nào.
Tạm thời đổi vai khiến Phương Phương cảm thấy khó chịu.
Cô ta vốn rất có lòng tin sẽ nhận được vai nữ số một!
Bởi vì vai nữ ngườisố một được tạo ra rất hợp với cô ta. Cô ta đã quay nhiều bộ phim gián điệp thời chiến tranh như vậy, nên rất am hiểu.
Nhưng cô ta không thể nào tưởng tượng được lại có người nhanh chân vận dụng hậu trường mà đến trước!
Trong lòng Phương Phương rất căm hận.
Cô ta thề nhất định phải tìm được kẻ cướp vai nữ chính số một, sau đó cho kẻ đó đẹp mặt!
Buổi thử vai đã kết thúc, tất cả mọi người đều trở về chờ tin tức.
Phương Phương quyết định đợi ở bên ngoài, chờ đạo diễn đi ra, sau đó hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.
Khi Phương Phương đang chờ đợi, Thẩm Mạch nhảy chân sáo từ trong thang máy đi ra.
Cô nhận lệnh của Thẩm Hà đặc biệt qua chào hỏi đạo diễn.
Lần này không được sự đồng ý của đạo diễn mà nhận lấy vai nữ số một, dù thế nào cũng phải cho đạo diễn người ta một chút mặt mũi chứ!
Tuy nhiên, bây giờ Thẩm Hà còn ở trong văn phòng để thảo luận với Phạm Thành và Phạm Ly về vấn đề chi phí đầu tư cho bộ phim, nên cô lại bảo Thẩm Mạch đi qua chào hỏi đạo diễn trước.
Thẩm Mạch vui vẻ đi tới lối rẽ, lại nhìn thấy được sắc mặt Phương Phương không tốt lắm, đang đứng ở một bên.
Thẩm Mạch cũng không để ý, lại nhảy nhót đi về phía trước.
Phương Phương vừa nhìn liền nghĩ cô gái này dựa vào quy tắc ngầm đi lên thì trong lòng tức giận!
Phương Phương nghĩ tới, có lẽ vai nữ số một đã bị cô gái này dùng quy tắc ngầm cướp đi, cô ta trút giận lên người Thẩm Mạch.
Phương Phương đứng thẳng người đụng vào Thẩm Mạch, sau đó không đợi Thẩm Mạch kịp phản ứng, cô ta rất khoa trương kêu to một tiếng, sau đó thoáng cái ngã xuống đất.
Vào giờ phút này, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Phương Phương lại phát huy tác dụng.
Vẻ mặt cô ta đau đớn và khó tin nhìn Thẩm Mạch: “Cô bé, vì sao cô lại muốn đẩy tôi? Tôi đắc tội cô sao?”
Thẩm Mạch đứng tại chỗ, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Tôi không có đẩy chị mà! Tại sao tôi phải đẩy chị chứ? Chị tự mình đụng vào tôi, mà còn chưa đụng tới nữa, bản thân chị đã ngã xuống, sao lại còn trách tôi?”
Thẩm Mạch từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự bảo bọc, nên khi nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Người phụ nữ này thật đáng ghét.
Ở trong thang máy, chị ta đã nói những lời gai góc, đặc biệt khó nghe.
Bây giờ còn muốn vu oan cho cô.
Hừ, tôi không thèm nhịn nữa!
Thẩm Mạch thở hổn hển trề môi và xoay người muốn đi.
Phương Phương chợt nắm lấy cổ chân Thẩm Mạch, nói: “Cô bé, cô đụng vào người khác, có phải nên nói một tiếng xin lỗi không? Ba mẹ cô dạy dỗ cô như vậy à?”
Thẩm Mạch lập tức sốt ruột: “Chị thả tôi ra! Cũng không phải tôi đụng vào chị mà là bản thân chị tự ngã! Dựa vào cái gì mà tôi phải nói xin lỗi chứ?”
Phương Phương lập tức kêu lên thảm thiết: “Có ai không, tất cả mọi người đến đây mà xem cô bé không biết xấu hổ này đi! Cô ta đụng vào người khác còn không xin lỗi! Cô ta còn nhỏ tuổi lại lớn lối ngang ngạnh như vậy, nhà nào mà lại có thể dạy ra đứa trẻ như vậy được chứ! Không chừng, là người nào đó có tiền dùng quy tắc ngầm với tổ đạo diễn nhét vào cũng nên?”
Thẩm Mạch tức giận đến mức gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên: “Chị vu oan hãm hại người! Tôi sẽ nói cho chị tôi biết, tôi sẽ nói cho chú tôi biết!”
Thẩm Mạch xoay người muốn đi, nhưng cổ chân bị giữ chặt, cô căn bản không thể đi được.
Vẻ mặt Phương Phương đầy đắc ý.
Cô ta cũng không tin, cô ta còn không trị được một con bé lừa đảo này!
Lúc này, không ít người đều đi tới.
Thư ký của Phạm Thành và Phạm Ly vừa lúc cũng đi qua, từ phía xa cô đã nhìn thấy Phương Phương đang giữ chặt lấy Thẩm Mạch, tim cô đập thình thịch mấy nhịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...