Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, đầy đủ như vậy, sao lại thua được?

Tư Nhiên đã giăng ra thiên la địa vọng, chỉ chờ đối phương mắc câu, như vậy sẽ không còn phải sợ gì nữa.

Tiểu Cát không hề lo lắng cho hàng động lần này, cô càng lo lắng là, sau hai năm nữa, cô còn có được ở cạnh Tư Nhiên nữa không?

Tư Nhiên đang lái xe trong yên lặng.

Tư Nhiên của bây giờ đã thành thục, nhã nhặn, cường tráng, có lí trí.

Càng ngày càng đàn ông, cũng ngày càng khiến người ta không thấu được.

Dường như Tư Nhiên không nhận thấy Tiểu Cát có tâm sự.

Có một số việc, anh không thể nói được.

Vậy nên, nếu có thể trầm mặc thì anh sẽ trầm mặc.

Thẩm Hà cũng không ở đó quá lâu, hành trình kết thúc một cái là cô về nước ngay.

Về sau, Thẩm Hà lại nghe nói Tư Nhiên làm một quả lớn, xốc hang ổ của mấy người, nhanh chóng tích cóp được số vốn gốc, hoàn toàn rời khỏi Mai gia, thành lập công ty của mình.

Sau nữa, Thẩm Hà nghe nói công ty của Tư Nhiên gặp khó khăn về vấn đề vận hành.

Không nói hai lời, Thẩm Hà gửi một khoản tiền cho Tư Nhiên.


Tư Nhiên gọi điện thoại lại nhanh chóng, không nói gì ngoại trừ một câu: “Chờ anh về.”

Sau đó, Tư Nhiên khắc phục khó khăn rất nhanh chóng, anh thắng rất đẹp.

Điển hình lấy yếu thắng mạnh, lấy nhỏ thắng lớn.

Dùng một công ty không có tiếng tăm gì nuốt chửng một xí nghiệp đã thành lập hàng trăm năm, sau đó dùng cái xác của xí nghiệp này để ra thị trường thành công.

Giá trị con người của Tư Nhiên lập tức bay lên, ghi tên trên bảng đại gia thế giới, trở thành một vị hoàng đế mới cùng tồn tại với Thẩm Duệ, Joel.

Tư Nhiên cũng nằm trong top bảy những thanh niên mà các phái nữ trên toàn thế giới muốn lấy làm chồng.

Lúc nhận được tin tức này, Thẩm Hà vô cùng vui vẻ, chạy tới S.A ăn mừng với Tư Y Cẩm.

Thấy Thẩm Hà đã dậy thì thành một cô gái duyên dáng yêu kiều như vậy, trong lòng Tư Y Cẩm cũng vô cùng cảm khái.

Hiện nay, sao cô có thể không hiểu nỗi lòng của con trai chứ?

Nhưng Thẩm Hà chưa từng tỏ ý muốn đến với Tư Nhiên.

Hai người có hi vọng thật sao?

Một người là cháu gái, một người là con trai ruột của mình.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng là thịt mà!

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã qua hai năm.

Mọi người của hai năm sau, càng thêm thành thục.

Thẩm Hà cũng đã hai mươi mốt tuổi, lúc này cô cũng đã bắt đầu xử lí chuyện của công ty.

Cung Tử Á cũng chính thức trở thành cánh tay đắc lực của Thẩm Hà.

Mấy hôm trước, Vu Tiểu Uyển và Thẩm Duệ đã đính hôn chính thức với nhau, người của hoàng thất nước E đều cười lệch cả quai hàm.

Sau khi đính hôn, hai người như hình với bóng, không biết khiến bao nhiều người phải hâm mộ.

Thẩm Hà và hoàng tử Joel thì ngày càng thân mật, nhưng không có đâm thủng mối quan hệ đó.

Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cũng tới mười sáu tuổi.

Những đứa trẻ của thế hệ này cũng đều đã trưởng thành, bắt đầu tiếp xúc với mọi chuyện trong nhà.


Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đã học đại học xong, đang trong thời gian chuẩn bị làm luận văn thạc sĩ.

Vậy nên gần đây, tất cả mọi người đều bận rộn.

Vừa phải lo chuyện của công ty, lại còn phải làm luận văn tốt nghiệp.

Hôm ấy, Thẩm Hà đang bận rộn, có một bạn học vào tìm Thẩm Hà: “Hòa Tương, có người tìm cậu ở bên ngoài, nói là bạn học cũ của cậu.”

“Cám ơn.” Thẩm Hà cười trả lời, người bạn này là du học sinh mới từ nước ngoài tới, tính cách khá thân thiện.

Thẩm Hà ôm tài liệu ra khỏi thư viên, xa xa đã thấy một người cúi đầu đứng ở ven đường.

Mới đầu Thẩm Hà không nhận ra, cô bước lên hai bước, mở miệng hỏi: “Chào bạn, bạn tìm tớ à?”

Người kia vừa ngẩng đầu, Thẩm Hà giật cả mình!

Người tìm cô chẳng phải ai khác, chính là Gia Cát Du Du đã mất tin tức từ lâu!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hà, Gia Cát Du Du ra dấu đừng lên tiếng, nói: “Chúng ta có thể tìm một nơi để nói chuyện không?”

Thẩm Hà nhìn hai bên một chút rồi nói: “Đi thôi, đi uống cà phê.”

Gia Cát Du Du vội gật đầu một cái.

Hai người xoay người bước tới quán cà phê các đó không xa.

Sau khi vào trong, họ tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, Thẩm Hà tiện tay gọi hai ly cà phê thường uống, đưa cho Gia Cát Du Du một ly, nói: “Cậu về từ bao giờ?”

“Về tầm nửa năm rồi.” Gia Cát Du Du cúi đầu như đang suy tư điều gì đó, trả lời chậm rãi: “Các cậu đều sắp tốt nghiệp thạc sĩ rồi, mà tớ còn chưa học xong lớp mười một. Thôi, tớ không muốn học, cũng không có tiền, không có bản lĩnh ấy. Eddie cho tớ một tỷ rưỡi, sau khi ly hôn, tớ nuôi con một mình ở bên ngoài khá khó khăn, sau đó liền trở lại. Nuôi con rất tốn tiền, một tỷ rưỡi căn bản không đủ.”


Thẩm Hà nhíu mày nói: “Vậy cũng không đến nỗi tiêu hết trong vòng hai năm chứ? Dù sao bây giờ cậu không giống lúc trước nữa, không thể hoang phí được. Cậu đã làm mẹ rồi, phải có tính toán cho tương lai.”

“Tớ cũng muốn thế, nhưng ở bên ngoài cái gì cũng cần tiền, phải chi tiêu rất lớn, tớ không thể chống trụ được.” Gia Cát Du Du vẫn đang giải thích cho cuộc sống xa hoa lãng phí của mình: “Bây giờ tớ còn không dám mua những sản phẩm đang hot của các hãng lớn, toàn mua những kiểu năm ngoái. Tớ còn làm sao được nữa chứ?”

Thẩm Hà im lặng nhìn cô ta một hồi lâu.

Đã nghèo tới mức này rồi còn nhất định phải mua của các hãng lớn...

Năm đó, trong thời gian ở nước ngoài với Thẩm Thất, đừng nói là các hãng lớn, có một cuộc sống yên ổn đã là cô đã vui lắm rồi. Mặc dù lúc đó bọn họ không giàu có như bây giờ, nhưng vẫn rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì?” Thẩm Hà hỏi.

“Còn định làm gì nữa chứ?” Sau khi trở lại, tớ đi tìm mẹ tớ. Mẹ tớ đã tái hôn, ba dượng rất nhỏ mọn, không chịu cho tớ và đứa bé ở. Sau đó tớ liền mang đứa bé này ra ngoài thuê nhà.” Gia Cát Du Du trả lời: “Thẩm Hà, tớ tới tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”

“Cậu nói đi.” Thẩm Hà gật đầu: “Tớ sẽ cố gắng, nhưng không thể đảm bảo chắc chắn có thể giúp cậu.”

“Cậu giúp tớ tặng đứa con này cho người khác đi.” Gia Cát Du Du nói dứt khoát: “Tớ không nuôi nổi. Năm nay tớ mới hai mươi mốt tuổi, tớ không thể vì đứa bé mà đánh mất tuổi xuân của mình được.”

Ánh mắt của Thẩm Hà lập tức mở thật to: “Cậu nói cái gì? Cậu muốn tặng con của mình cho người khác?”

“Đúng vậy. Ngay cả bản thân tớ còn không nuôi nổi, tớ phải nuôi thằng bé thế nào chứ?” Vẻ mặt của Gia Cát Du Du rất đương nhiên: “Tớ biết Hạ gia các cậu vẫn luôn làm việc thiện, coi như cậu làm từ thiện vậy, tặng đứa bé cho nhà nào khá khá chút. Tớ đã nuôi đến bốn tuổi, nó có thể rời khỏi tớ được rồi.”

Lúc này Thẩm Hà nhíu mày nói: “Không được, tớ không thể đồng ý chuyện này với cậu được! Làm như vậy cậu sẽ hối hận!”

Gia Cát Du Du cười tự giễu một tiếng rồi nói: “Tớ đã hối hận đủ rồi! Nếu như hồi đó... Thôi, không nói chuyện đã qua nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui