Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Thẩm Hà hít sâu một hơi: “Chỉ mong vậy thôi! Được rồi, thuyền sắp vào bờ! Đây là nơi chúng ta sống trong thời gian hai tháng đó! Anh, anh chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

“Còn em?” Thẩm Duệ cười nhìn em gái: “Em đã sẵn sàng biến bản thân trở nên xuất sắc hơn chưa?”

Thẩm Hà gật đầu thật mạnh.

Hai anh em cùng tán dương lẫn nhau!

Hãy để thử thách tới đánh dấu bước chân trưởng thành của họ đi!

Thuyền từ từ cập bến.

Lập tức có người cố định thuyền vào cầu cảng, các bạn học lần lượt xuống thuyền đợi phát thẻ phòng kí túc xá.

Kí túc ở đây khác xa so với kí túc trong học viện quý tộc Thẩm Hà.

Kí túc của trường đều do học sinh thiết kế, nơi đó tràn ngập mơ ước và khát khao tuổi trẻ.

Trong khi kí túc trên đảo giống hệt như khách sạn được sửa thành.

Vì người tới quá đông, học sinh, vệ sĩ, nhân viên y tế... tổng cộng hơn nghìn người, chắc chắn không có chuyện mỗi người một phòng được.

Mọi người đều ở phòng đôi.


Thẩm Duệ và Thẩm Hà tuy là con của quản lí nhưng cũng không ngoại lệ.

Phòng không rộng lắm, chỉ có mười mấy mét vuông, không có phòng bếp mà chỉ có một nhà vệ sinh nhỏ xíu.

Mọi người phải ăn cơm cùng nhau, thậm chí phải phân nhóm lần lượt nấu ăn.

Tất cả học sinh đều đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, hoàn cảnh nơi đây chắc chắn kém hơn trường học.

Nhưng khi bọn họ đến nơi vẫn không tránh khỏi thở dài.

Phải nói rằng nơi đây kém xa trường học!

Bọn họ chuyển từ nhà cửa rộng lớn sang trọng sang kí túc nhỏ bé của trường, đã cảm thấy rất chật chội, bức bối rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy kí túc nơi đây, họ mới nhận thấy kí túc trong trường họ đúng là thiên đường.

Nhưng sau khi chứng kiến hoàn cảnh sống gian khổ nơi đây, phần lớn học sinh đều không than vãn nửa lời, bởi vì đây là quyết định của chính họ.

Ngay từ đầu, trường học đã nói với học sinh về hoàn cảnh gian khổ trên đảo nhưng những cậu ấm cô chiêu này vẫn đăng kí tham gia, họ cảm thấy nếu không chịu được thì có thể rút lui.

Nhưng đã lên đảo thì không thể rút lui được nữa.

Phần lớn học sinh đều biểu hiện ra ngoài, bản thân là con nhà giàu, có thể ăn sơn hào hải vị cũng có thể ăn kham uống khổ qua ngày.

Người nhà đi cùng cũng thấy hoàn cảnh trên đảo, tuy họ thương con cái phải chịu khổ nhưng cũng muốn nhân cơ hội này rèn dũa chúng.

Hoàn cảnh sống hơi kém một chút nhưng trang thiết bị cần vẫn có đủ cả.

Coi như bọn họ chuyển từ khách sạn năm sao sang dãy phòng trong khách sạn nhỏ không tới một sao thôi mà.

Cũng không phải là quá khổ.

Trường học sắp xếp kí túc khá hợp lí.

Mọi người đều đồng ý Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển một phòng.

Thẩm Duệ và hoàng tử Joel có thân phận hơn người, tất nhiên ở chung một phòng. Nam sinh khác nào dám ở cùng phòng với hai nam thần đó chứ? Ai mà chịu nổi áp lực ngoại hình?


Đến lượt Gia Cát Du Du và Cung Tử Á, hai người tuy không muốn ở chung với nhau nhưng đều muốn ở gần phòng Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển.

Hai người ai cũng không muốn bị chuyển đi chỗ khác, nên đành giả bộ sống chung hòa thuận.

Vừa vào phòng, Gia Cát Du Du đã đá cho cửa đóng sầm lại, sau đó khoanh tay nói: “Cung Tử Á, tôi nói rõ cho cậu biết. Tôi vì Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển mới bất đắc dĩ ở chung phòng với cậu, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của tôi.”

Cung Tử Á cũng không phải tay vừa!

Gia Cát Du Du nói cô như vậy, cô không phản đòn thì đợi đến bao giờ.

“Trong này không có người ngoài, cậu đã nói vậy rồi thì tôi cũng nói thật. Mấy lời vừa nãy tôi tặng lại cho cậu đấy. Sau này tôi muốn trở thành cánh tay đắc lực của Tiểu Hà, mấy năm này tôi còn phải cố gắng học tập lí thuyết và thực tiễn, không có thời gian rảnh quản cậu.” Cung Tử Á nói thẳng: “Vậy nên mong cậu đừng làm phiền tôi. Còn nữa, kí túc ở đây đều có lắp đặt máy quay, nếu cậu còn muốn ra tay với tôi thì cứ chuẩn bị tinh thần bị tống khỏi đây đi. Lần này tôi sẽ không cầu xin giúp cậu nữa đâu.”

Gia Cát Du Du không ngờ Cung Tử Á lại khác xa vẻ bề ngoài vô hại của cô như vậy.

Cô giấu đi tài năng, sự sắc sảo, nếu nhìn bên ngoài chắc chắn không thể nhận ra.

“Chuyện lần trước cậu đánh tôi đã gây ảnh hưởng xấu. Bây giờ nếu tôi vu cáo cậu, nói với mọi người cậu lại bắt nạt tôi, cậu nghĩ họ có tin không?” Cung Tử Á bình tĩnh nhìn Gia Cát Du Du: “Tiểu Hà hiền lành, lương thiện, công chúa Tiểu Uyển thân phận tôn quý, sẽ không tính toán với loại người như cậu. Nhưng tôi thì khác, tôi là người đến từ tận cùng xã hội, nhìn thấy quá nhiều hành vi cố ý làm hại người khác. Nếu tôi không có khả năng bảo vệ bản thân thì sao sau này có thể làm trợ lí đắc lực cho Hạ Thẩm Hà được? Nếu cậu cũng có suy nghĩ này, chúng ta nói rõ ràng mọi thứ ngay từ đầu thì tốt rồi. Kỳ nghỉ đông này, tôi mong chúng ta không ai làm phiền ai, chung sống hòa thuận trong căn phòng này. Nếu cậu còn động chân động tay thì đừng trách tôi cho cậu cút khỏi học viện quý tộc Duệ Hà.”

Gia Cát Du Du giận run người.

Cô thật không ngờ Cung Tử Á lại có tính cách mạnh mẽ như vậy!

Cô nhìn lầm rồi!

Trong trường học, Cung Tử Á lúc nào cũng tỏ ra vô hại!

Không ngờ khi tới đây, Cung Tử Á lại để lộ ra sự sắc bén của bản thân, còn khiến Gia Cát Du Du ngang ngược, hống hách không có khả năng đánh trả.


Gia Cát Du Du tức giận nói: “Biết rồi! Vậy không ai phiền ai! Hừ!”

Nói xong, Gia Cát Du Du ném đồ của mình lên giường, bắt đầu thu dọn.

Cung Tử Á cũng lười để ý Gia Cát Du Du, lôi quần áo của mình ra, xếp vào trong tủ, đồng thời đặt sổ ghi chép lên bàn làm việc của bản thân.

Gia Cát Du Du cũng vậy.

Lúc này Gia Cát Du Du mới nhận ra, sổ ghi chép của Cung Tử Á cùng loại với sổ của Thẩm Hà.

Gia Cát Du Du liếc mắt là nhận ra, cuốn sổ này do Thẩm Hà tặng Cung Tử Á. Nếu không Cung Tử Á nghèo như vậy sao có thể mua được thứ đồ đắt tiền như thế kia chứ?

Còn là hàng chất lượng cao!

Tức điên mất!

Gia Cát Du Du cảm thấy nếu cô ở căn phòng này thêm một giây một phút nào nữa, chắc chắn cô sẽ tức chết!

Cùng lúc đó, những người khác cũng đã dọn xong đồ đạc.

Một hòn đảo bỗng biến thành một đất nước nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui