“Tiểu Hà, sinh nhật vui vẻ.” Vu Tiểu Uyển cũng góp vui chung.
Vu Tiểu Uyển đem một chiếc hộp tự gói đưa cho Thẩm Hà: “Không cần biết thích hay không đều không được từ chối.”
Thẩm Hà liền nhận lấy, mở ra xem, món quà này thực sự rất tinh tế.
Là những bức ảnh mà Vu Tiểu Uyển cùng với cô ấy chụp với nhau mười mấy năm nay, làm thành một album.
Album ảnh được khâu bằng da cừu.
Mỗi tấm ảnh trên đó, đều dùng dây kim tuyến quấn quanh góc.
Vừa nhìn là biết rất có lòng.
Thẩm Hà xem xong cuốn album này, thấy được những tấm ảnh mà suốt chặng đường mình cùng Vu Tiểu Uyển đi với nhau, xúc động thiếu chút rơi cả nước mắt.
Thẩm Hà liền ôm lấy Vu Tiểu Uyển, giọng nói đều có chút nghẹn ngào: “Tiểu Uyển, nhiều ảnh như vậy, cậu đều giữ cả sao?”
“Ừm.” Vu Tiểu Uyển khẽ vỗ lưng Thẩm Hà, cho cô ấy sự ấm áp: “Mỗi thời khắc, đều ở ghi lại trong lòng chưa từng quên!”
“Tớ thật sự rất thích món quà này. Thật đó, Tiểu Uyển, cám ơn cậu đã giữ lại ký ức đẹp nhiều năm nay của chúng ta.” Thẩm Hà buông Vu Tiểu Uyển ra, lần nữa mở ra album ảnh, hai người từ lúc còn rất nhỏ, cùng đến lớp, cùng nắm tay nhau chơi trò chơi, cùng nhau làm thủ công, cùng nhau đi dã ngoại, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau ngủ v.v. mỗi thời khắc đều đẹp đến thế.
Thẩm Hà ôm lấy Vu Tiểu Uyển vừa khóc lại vừa cười, mới chợt nhớ những quà khác.
Tiếng chuông lên lớp đã vang lên.
Thẩm Hà không kịp xé xem những món quà khác, chỉ có thể giao cho người làm, đem lên trên xe, chuẩn bị khi về nhà mới xé.
Buổi tối sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Thẩm Hà làm đó chính là tìm ra món quà của hoàng tử Joel trong đống quà sinh nhật.
Nhưng cái nào mới phải?
Thẩm Hà chỉ có thể từng cái một mà xé, xem xem có thể có manh mối gì không.
Khi xé giữa chừng, xé đến một chiếc hộp.
Một chiếc váy nhỏ vô cùng xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn.
Chữ viết quen thuộc đó, câu nói quen thuộc, bổng chốc liền thu hút sự chú ý của Thẩm Hà.
Người này mỗi năm đều sẽ tặng cho mình một chiếc váy và một tấm thiệp viết tay.
Thói quen này được kiên trì cả mười mấy năm.
Nhưng người này rốt cuộc là ai đây?
Thẩm Hà đem tất cả thiệp mà trước kia nhận được đều đem ra, bày thành một hàng, tiến hành so sánh.
Người này nhất định tuổi tác không kém mình bao nhiêu.
Chữ viết của cậu ta có sự thay đổi từng chút một.
Từ sự non nớt của lúc nhỏ, cho đến sự chửng trạc như bây giờ, chứng kiến suốt chặng đường trưởng thành của cậu ấy, cũng ghi chép lại lịch trình trưởng thành của mình.
Thẩm Hà đột nhiên chú ý đến một chuyện.
Lúc trước quà đều được gửi từ bưu điện nước ngoài đến nhà, nhưng lần này, lại xuất hiện trên bàn của lớp học!
Đây có nghĩa là người tặng quà cho mình, bây giờ đang ở học viện quý tộc Duệ Hà!
Cậu ta rốt cuộc là ai chứ?
Trái tim Thẩm Hà, đột nhiên đập phình phịch phình phịch.
Mấy năm nay, người bí ẩn này, không ngừng tặng quà cho mình. Mỗi lần đều là đóng gói như nhau cả, chỉ là chiếc váy bên trong khác nhau. Mỗi chiếc váy đều như được đo đạt đặt may vậy mà cứ vừa người, rõ ràng mãi luôn chú ý đến mình.
Người có thể đặt may những quần áo này, rất nhiều. Nhưng có thể kiên trì mười mấy năm, ngoài người thân trong nhà ra, anh ta là người lạ duy nhất.
Người này đối với mình không chút ý xấu, những lời nói đó tuy rằng đơn giản, nhưng từng câu chữ lại rất chân thành và quan tâm.
Những lời đó, mới nhìn không gì đặc biệt.
Nhìn kĩ, lại mang theo tình cảm da diết khác thường.
Thẩm Hà lần nữa xem lại thiệp của năm nay, câu chữ trên đó, như châu ngọc rơi trên dĩa, gõ vào trái tim thiếu nữ.
Thẩm Hà mặc xong váy, trong phòng xoay một vòng, sau đó chụp tấm hình của năm nay, vẫn cứ thế đăng lên facebook.
Một giây sau, có vô số người đều nhấn like trên facebook.
Thẩm Hà cố gắng muốn từ trong đám người nhấn like này, phát hiện ra dấu vết của người đó, tìm kiếm cả buổi trời, lại không chút thu hoạch gì.
Thẩm Hà không kiềm được nữa, lại đăng một dòng tin trên facebook: “Cậu tặng cho tớ mười mấy năm quần áo. Mỗi năm, tớ đều sẽ mặc và chụp hình cho cậu xem. Tớ đã mười sáu tuổi rồi, cậu chẳng lẽ khong muốn xuất hiện trước mặt tớ, nói với tớ cậu là ai sao? Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ tớ mặc chiếc váy mà cậu tặng sao?”
Dòng tin này vừa đăng trên facebook, liền khiến cộng đồng mạng nháo nhào cả lên!
Mẹ ôi! Đây là ai!
Tuy nhiên âm thầm yêu thầm tiểu công chúa mười mấy năm!
Tình hình này là phần tình cảm đó được duy trì từ thời thơ ấu cho đến trưởng thành?
Đây rõ ràng là tình sâu nghĩa nặng!
Sau đó mọi người bắt đầu hiếu kỳ, rốt cuộc là ai!
Có thể khiến cho tiểu công chúa lưu giữ thiệp và váy suốt mười mấy năm, tuyệt đối không phải người bình thường?
Hoàng tử Joel nhìn thấy bài đăng của Thẩm Hà trên faceboook, cả người liền dở khóc dở cười.
Được thôi, cô gái của anh ta chính là đặc biệt như thế.
Tuy nhiên vẫn chưa đoán được là anh ta!
Cũng không nghĩ thử, trong số những người chuyển trường năm nay, có thể có mấy người, là có thể làm được những chuyện này?
Thẩm Duệ nhìn thấy bài đăng trên facebook của em gái mình, thiếu chút là cười tới méo miệng!
Đúng đúng đúng, Thẩm Hà, cứ thế mà vô tội tiếp! Em chính là phải tiếp tục đáng yêu như thế!
Chính là đoán không ra đối phương là ai!
Sau đó xem anh ta làm sao!
Thẩm Duệ vừa xem điện thoại vừa vui vẻ cười lớn, đuôi mắt liền lướt qua, liền nhìn thấy Vu Tiểu Uyển ôm lấy sách đi ngang con đường nhỏ bên cạnh.
Thẩm Duệ liền thu lại điện thoại, bổng chốc nhảy tới trước mặt Vu Tiểu Uyển: “Hi, Tiểu Uyển, đang bận sao?”
Vu Tiểu Uyển bị sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Duệ dọa giật mình, ngây ra một lúc mới trả lời nói: “A, là Thẩm Duệ à. Mới đem bài tập cho giáo viên xem.”
Thẩm Duệ gật đầu, con mắt liền xoay tròn, nói: “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của tớ và Tiểu Hà, nghe nói cậu tặng cho Tiểu Hà một món quà đặc biệt có ý nghĩa. Thế thì có phần của tớ không?”
Đường đường là người thừa kế của tập đoàn tài chính Hạ thị, đã đến tình cảnh phải chủ động đòi quà người khác, điều này mà để fan của cậu ấy biết được, không biết phải đau lòng đến mức nào!
Vu Tiểu Uyển với vẻ lúng túng.
Cô ấy thật sự không chuẩn bị quà cho Thẩm Duệ!
Cô ấy và Thẩm Duệ, thật sự cũng không được tính là có quan hệ tốt gì.
Hơn nữa cô ấy cũng không muốn người khác nói mình trèo cao gì đó.
Thêm một điều, cô ấy bây giờ nói cho cùng là người có hôn ước trên người.
Cho dù từ khi Eddie chuyển trường đến đây, cô ấy và Eddie vẫn không có tiếp xúc riêng với nhau lần nào!
Nhưng hôn ước nói đến cùng là tồn tại.
Cho nên, cô ấy cố gắng tránh khơi dậy sự nghi ngờ, không muốn sẽ có phiền phức gì cho mình.
“Xin lỗi, tớ không có chuẩn bị.” Vu Tiểu Uyển đầy sự xin lỗi mà trả lời.
“Ồ, không sao, vẫn còn kịp.” Thẩm Duệ với biểu cảm tớ có lòng tốt nhắc nhở cậu nhanh chuẩn bị quà, nói với Vu Tiểu Uyển: “Tớ còn mười mấy ngày mới đến sinh nhật, cậu có thể từ từ mà chuẩn bị.”
Nói xong câu đó, Thẩm Duệ không cho Vu Tiểu Uyển cơ hội từ chối, quay người phóng khoáng mà rời khỏi.
Vu Tiểu Uyển đứng ngây ra tại chỗ, không biết nên nói gì cho tốt.
Lúc này, giọng của Eddie từ sau vang lên: “Thẩm Duệ này hình như rất có hứng thú đối với cậu!”
Vu Tiểu Uyển vừa quay người liền nhìn thấy Eddie, ánh nhìn của Eddie có phần phức tạp, bản thân mình hình như không nhìn thấu.
Vu Tiểu Uyển liền trả lời nói: “Cậu ấy có lẽ là yêu chim yêu cả lồng chim, xin cậu đừng hiểu lầm. Tớ là sẽ không khiến vương thất phải xấu hổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...