Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

“Nghe nói hoàng tử này từ nhỏ đã chủ động tử bỏ quyền thừa kế ngôi vị. Để bù bắp, hoàng tộc đã cho cậu một khối tài sản lớn, nên cậu ta còn nhỏ tuổi mà đã rất giàu có rồi.” Tư Y Cẩm không nhịn được phải khen: “Ngày xưa cứ thấy con mình giỏi giang lắm, mới chỉ ít tuổi đã làm được nhiều việc, nhưng so với người ta thì đột nhiên cảm thấy con mình cũng chỉ có vậy thôi.”

Thẩm Thất chỉnh lại câu nói của Tư Y Cẩm: “Đâu có nói vậy được. Hoàn cảnh khác nhau, lựa chọn khác nhau. Giống Thẩm Duệ nhà em, từ nhỏ đã được chọn làm người thừa kế gia tộc, sau này gánh nặng nhà họ Hạ cũng giao lại cho nó, cho nên lúc nó năm tuổi không thể không cho nó đi học các buổi huấn luyện nghiêm ngặt, tuy các bài huấn luyện này trong tương lai chưa chắc sẽ dùng tới, nhưng nhất định phải biết. Vì với vai trò là người nắm quyền trong gia tộc, nhất định phải quản được toàn cục, cho nên việc phải nằm rất nhiều kiến thức và học cách nhìn đại cục rất quan trọng. Thẩm Châu là con trai út, nên trách nhiệm và gánh nặng cũng sẽ nhẹ hơn nhiều, em cũng không yêu cầu ở nó quá cao, cứ để nó làm điều nó thích. Nó thích tiền thì để nó theo anh của em học tài chính học đầu tư học quản lý tài chính, sau này có thừa kế gia nghiệp cũng được, hay là tự thành lập công ty cũng được, đều sẽ dùng đến mà.”

“Hoàng tử Joel này cũng như vậy. Cậu ta là người thừa kế đứng thứ hai, cũng giống như Thẩm Châu của chúng ta, có rất nhiều quyền lựa chọn. Rất nhiều gia tộc đều chọn con đích tôn làm người thừa kế, nên trách nhiệm của con trưởng, đương nhiên sẽ không giống với con thứ. Giống như Tư Nhiên, trách nhiệm sẽ khác với các em.” Thẩm Thất nói tiếp: “Chị năm nghĩ thử xem tại sao Tiểu Nhiên lại phấn đầu như thế? Tuổi còn nhỏ mà đã ấp ủ bao nhiêu là chuyện, bản thân nó cũng mang trên mình rất nhiều áp lực.”

“Nói một câu không hay. Ước mơ mà Tiểu Nhiên giấu trong lòng, có thể to lớn hơn em và chị nghĩ đó.” Thẩm Thất cười và vỗ vỗ vào bắp tay Tư Y Cẩm: “Nó đã âm thầm nuốt chửng nhà họ Mai trong khi chúng ta chẳng biết gì hết. Sự bản lĩnh và dũng khí này, anh năm khá là thích đúng không?”

Tư Y Cầm gật đầu: “Vậy cũng phải. Anh năm của em quả thật rất ấn tượng với năng lực ủ mưu của Tiểu Nhiên, anh ấy còn nói với chị, phải giao lại một số sản nghiệp của mình cho Tiểu Nhiên quản lý. Anh năm của em đối xử với nó như con ruột của mình vậy, không có vì nó là con trai của Mai Tùng Lâm mà có thành kiến với nó.”

“Thì phải đó. Đó là chuyện mà một người anh phải làm. Chúng ta cũng không nên so sánh với hoàng tộc, người ta là một quốc gia, còn chúng ta chỉ là một Thẩm Gia nhỏ bé ở Đông Bắc, Tiểu Nhiên có được thành tích này, có thể tự tin đứng trước mặt hoàng tử, có thể đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu chỉ điểm và kiểm soát cả giang sơn, vậy đã là giỏi lắm rồi. Nếu so sánh ngang hàng, thì Tiểu Nhiên chưa chắc sẽ thua cho hoàng tử Joel.”

Tư Y Cẩm thở dài, nói: “Đáng ra chị định đến để khuyên em, mà kết quả em khuyên ngược lại chị. Được rồi, không cần nói gì nữa, trong lòng chúng ta hiểu là được rồi.”

Thẩm Thất cười rồi gật đầu nói: “Chính vì đạo lý này, chúng ta phải sống ngày tháng của mình cho thật tốt. Con cháu sẽ tự có phúc của con cháu. Sau này chúng nó biểu hiện thế nào thì sẽ chịu kết quả thế đó. Đắng cay ngọt bùi, cứ để chúng tự trải nghiệm hết đi, chúng ta là cha mẹ, chỉ có thể chăm chúng lúc nhỏ, không thể chăm chúng đến già.”

“Được rồi, biết rồi! Đúng là người làm phu nhân rồi khác hẳn đi.” Tư Y Cẩm cười Thẩm Thất: “Chuyện gì cũng rành rọt hết trơn.”

“Chị năm chị lại cười em rồi, làm như chị không phải tứ phu nhân của nhà họ Thẩm vậy.” Thẩm Thất trả lời.


Hai người cùng nhau cười phá lên.

Ngày thứ hai, tất cả mọi người đều đến căn hộ nhà họ Hạ.

Đúng là rất náo nhiệt!

Gia đình nào cũng một nhóm người!

Bên gia đình Thẩm Thất, đều đến từ Đông Bắc, ngoài các mợ phải ở lại Đông Bắc để chăm sóc lão phu nhân, thì các cậu các anh các chị dâu và các cháu trai cháu gái đều đến hết rồi.

Gia đình Thẩm Lục Sùng Minh.

Cả nhà Từ Vân Khê, Lưu Vân, Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Văn Gian Thanh.

Phạm Thành Phạm Ly dẫn theo vợ và các con cùng đến.

Cộng thêm cả nhà họ Hạ. Hạ Nhật Kỳ năm trước cũng đã kết hôn ở bên ngoài rồi, giờ đây cũng dẫn vợ con về chơi.

Cả khuôn viên tràn ngập người!

Mọi người đều tụ tập trò chuyện nói về chuyện gia đình con cái hằng ngày.

Đám đàn ông thì tụ lại bàn chuyện công việc làm ăn, tiện thể kéo mấy đứa nhỏ qua để tiến hành thi thố một chút.

Phải nói là không khí cực kỳ náo nhiệt.

Và ngay lúc mọi ngày đang bàn tán sôi nổi, Hà quản gia nhanh chân chạy từ bên ngoài vào, ánh mắt ươn ướt nhưng rất hưng phấn: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, Duệ thiếu gia về rồi!”

Hà quản gia vẫn xưng hô như trước đây, cô là người hầu hạ cho lão phu nhân. Bây giờ lão phu nhân đã đi rồi, cô cũng đã tự tìm cho mình một nơi có phong cảnh hữu tình để dưỡng lão.

Lần này cố tình quay về để chào đón Thẩm Duệ.

Cô cũng được xem là người chứng kiến sự trưởng thành của Thẩm Duệ, có thể xem như thay mặt lão phu nhân về xem đứa chắt lớn này.


Vừa nghe Thẩm Duệ quay về, tất cả mọi người yên lặng đứng lên, nhìn ra phía bên ngoài.

Không bao lâu, đã nhìn thấy một thanh niên cao to vạm vỡ, gương mặt khôi ngô tuấn tú, khóe miệng nở một nụ cười tự tin, ung dung đi từ bên ngoài vào.

Cậu ta quả thật giống y chang Hạ Nhật Ninh năm xưa, dáng vẻ rất hiên ngang, nhưng lại thêm được một phần khác biệt chính là sự tinh tế.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu, khóe mắt mọi người đều rưng rưng.

Lần trước khi nhìn thấy cậu, là vào mấy năm trước lúc Hạ lão phu nhân qua đời, một mình cậu quỳ trước linh vị suốt ba ngày.

Cậu ta vào lúc đó, vẫn còn rất non trẻ.

Và cậu lúc này đây, đã dần dần trưởng thành hơn, đâu đó đã có chút vị người lớn rồi.

Hạ Thẩm Duệ đứng ngay cửa, nhìn tất cả thành viên gia đình trong khuôn viên, khóe mắt cậu bỗng chốc đỏ lên.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh mỉm cười nhìn cậu, Thẩm Hà ngoan ngoãn đang đứng một bên, nhan sắc của cô đã đạt đến mức say mê lòng người.

Cậu em trai mười một tuổi Hạ Thẩm Châu vẻ mặt sùng bái nhìn vào anh trai.

Những người khác cũng có vẻ mặt kích động.


Hạ Thẩm Duệ kêu to: “Con về rồi! Con Hạ Thẩm Duệ, về nhà rồi!”

Thẩm Thất trong phút chốc nước mắt giàn giụa, Hạ Thẩm Duệ ngay lập tức phòng qua chỗ Thẩm Thất, ôm chầm lấy Thẩm Thất vào lòng: “Mami, con về rồi!”

Thẩm Thất mới phát hiện, con mình đã cao hơn mình một cái đầu rồi.

Cô được con trai ôm vào lòng, không ngờ lại có cảm giác chắc chắn và an toàn mà trước nay chưa từng có.

Thẩm Hà vừa lau nước mắt vừa nói: “Người anh yêu nhất vẫn là mami! Lúc còn nhỏ yêu nhất là mami, bây giờ yêu nhất vẫn là mami!”

Thẩm Duệ cười ha hả, quay lưng ôm lấy Thẩm Hà: “Anh cũng yêu em nhất mà!”

Thẩm Hà dựa vào ngực Thẩm Duệ: “Đáng ghét, rõ ràng chúng ta là sinh đôi, sao anh lại cao hơn em nhiều thế.”

Thẩm Duệ cười ha hả, quay lưng ôm ba mình một cái: “Ba, con về rồi!”

“Về là tốt rồi!” Hạ Nhật Ninh cũng nước mắt rươm rướm, đây là con trưởng của anh, vị trị của nó trong lòng anh, đương nhiên là đặc biệt nhất rồi.

Thẩm Duệ lần lượt ôm những người khác, và chào hỏi từng người một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui