Trợ lí và vệ sĩ thì rất dễ chia.
Nhưng tới Phạm Thành Phạm Ly thì không dễ lắm.
Phạm Ly chủ động nói: “Để tôi ngủ thư phòng cho, nhường phòng cho người đẹp Phan. Người ta tới nghỉ phép với chúng ta, không thể để người ta phải chịu khổ được.”
Phan Nhuận lập tức nói: “Sao có thể thế được? Hay là cô Đông, cô chịu khó chung phòng với tôi vậy?”
Đông Tiểu Tiểu nhanh mắt liếc nhìn Phạm Thành.
Phạm Thành không phản đối.
Đông Tiểu Tiểu nói ngay: “Cũng được, được ở chung phòng với cô là vinh hạnh của tôi đó! Tôi rất thích cô!”
Phan Nhuận cười nói: “Vậy cứ quyết định thế đi! Hai vị soái ca Phạm Thành, Phạm Ly ở một phòng, tôi và cô Đông ở một phòng. Ông chủ Phạm Thành, ông đừng để ý việc tôi chia rẽ hai người!”
“Sao lại thế chứ?” Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu đồng thanh nói, hiếm khi họ ăn ý được một lần như vậy.
Thật ra thì như vậy cũng tốt.
Đỡ phải lúng túng.
Phan Nhuận xoay người vào phòng, nhìn thấy hai chiếc giường trong căn phòng, cô gật đầu hài lòng nói: “Điều kiện khá tốt!”
Đông Tiểu Tiểu xách va li vào, thấy Phan Nhuận dứng ngắm cảnh ở cửa sổ, cô không khỏi nói: “Cô chọn một cái giường đi, tôi thì cái nào cũng được.”
Phan Nhuận cũng không khách khí, tiện tay chỉ vào chiếc giường gần cửa sổ, nói: “Ta chọn cái này.”
“A, ừ.” Đông Tiểu Tiểu tới chiếc giường còn lại, mở va li lấy đồ của mình ra.
Phan Nhuận nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô quay đầu thấy Đông Tiểu Tiểu đang sắp xếp lại đồ của mình, không nhịn được nói: “Nếu không phải cô tới cùng Phạm Thành Phạm Ly, tôi cũng không cho rằng cô là bạn gái của Phạm Thành, mà là người giúp việc của anh ấy.”
Ngón tay của Đông Tiểu Tiểu run lên, đồ đạc trong tay cũng rơi vào trong vali.
“Cô Phan biết nói đùa thật đấy.” Đông Tiểu Tiểu cố nén sự hoảng hốt trong lòng, gượng cười nói.
Sao cô ấy lại biết?
Do chính cô ấy nhìn ra, hay là Phạm Thành Phạm Ly nói với cô ấy?
Cô rất giống nữ giúp việc sao?
Đông Tiểu Tiểu không ngừng tự hỏi mình.
“Vừa rồi cô có thể từ chối.” Phan Nhuận cũng cảm thấy cô không nhịn được nữa, rốt cuộc cô bé này có chuyện gì vậy? Sao cô ấy phải dè dặt như thế? Chẳng phải cô ấy là bạn gái của Phạm Thành sao? Cô ấy có thể yêu cầu ở cùng phòng với Phạm Thành một cách đường hoàng mà? Sao cô ấy phải nhẫn nhịn? Hơn nữa có vẻ tính cách của cô ấy cũng không phải kiểu chịu nhục từ nhỏ mà!
“Vì sao?” Đông Tiểu Tiểu vẫn còn giả vờ làm đà điểu: “Như thế rất tốt mà!”
Phan Nhuận không nén nổi mà trợn ngược mắt, hỏi: “Lúc ở nhà cô cũng dè dặt như vậy sao?”
“Tôi không hiểu ý của cô.” Đông Tiểu Tiểu lựa chọn trốn tránh vấn đề.
“Tôi đang hỏi, lúc cô ở nhà cũng cẩn thận từng li từng lí, sợ đắc tội người khác như vậy sao? Tôi thấy có vẻ không giống lắm. Lúc trên máy bay, tôi thấy thái độ của cô với vệ sĩ không dè dặt như thế, rõ ràng cô cũng được yêu chiều từ bé tới lớn. Nếu đã không phải gặp cảnh khốn cùng, sao cô lại phải chịu khổ trước mặt Phạm Thành chứ? Nếu anh ấy yêu cô thì sẽ không để cô phải chịu uất ức. Anh ấy không thích cô, sao cô còn phải làm khổ mình?”
“Cô là bạn gái của Phạm Thành, hơn nữa còn là bạn gái công khai. Vừa rồi cô hoàn toàn có thể từ chối lời đề nghị của tôi, yêu cầu ở cùng phòng với Phạm Thành. Nếu anh ấy quan tâm tới cô, tự nhiên anh ta sẽ đồng ý với cô. Dù sao đối với vệ sĩ, hai người và ba người có gì là khác nhau đâu. Vậy nên hoàn toàn có thể xếp ra được một phòng cho hai người. nhưng tại sao cô lại không từ chối?” Phan Nhuận hỏi thẳng một hơi.
Đông Tiểu Tiểu bị chặn họng, một hồi lâu không trả lời.
“Có nhiều chuyện cô không hiểu đâu.” Rất lâu sau Đông Tiểu Tiểu mới nói nhỏ: “Tôi và Phạm Thành không giống như những gì mà người ngoài nghĩ.”
“Anh ấy không yêu cô.” Câu nói của Phan Nhuận bóc trần mọi ngụy trang của Đông Tiểu Tiểu.
Đông Tiểu Tiểu vô cùng chật vật, cô không biết phải đáp lại thế nào.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không lắm mồm đâu.” Phan Nhuận nói ngay: “Tôi cũng không biết phải khuyên cô thế nào, đây là con đường mà cô lựa chọn, vậy nên tôi không thể đánh giá được là đúng hay sai.”
“Cám ơn.” Đông Tiểu Tiểu gật đầu: “Tôi chỉ muốn giữ nguyên trạng thái hiện tại.”
“Được rồi.” Phan Nhuận gật đầu: “Đã hiểu.”
Đông Tiểu Tiểu sửa soạn xong đồ đạc thì ra khỏi phòng.
Trợ lí và quản lí của Phan Nhuận vào sửa soạn đồ cho cô, cô hoàn toàn không cần đụng tới.
Phan Nhuận tựa vào tường, nhìn người quản lí của mình nói: “Bạn trai cô có tốt với cô không?”
Vừa nhắc tới bạn trai mình, người quản lí thẹn thùng trả lời: “Anh đấy rất tốt với em! Lương của anh ấy không cao, nhưng anh ấy sẽ mua những gì mà em muốn mua cho em, mang đồ ăn ngon cho em, còn đặt vé cho em những lúc em đang bay tới bay lui. Lúc em đến kì kinh nguyệt, anh ấy còn mua đường mật cho em, dặn em đừng uống cà phê, đừng uống trà.”
Phan Nhuận cười cười: “Hạnh phúc lắm đúng không?”
Cô quản lí nhỏ gật đầu: “Chị Phan, chị cũng sẽ hạnh phúc thôi!”
Phan Nhuận không cho là đúng cũng chẳng nói là sai, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, đúng lúc thấy Phạm Thành, Phạm Ly đứng dưới một cái dù to trong biển hoa, dưới chiếc dù có mấy cái ghế nằm, có thể nằm ở đó nghe tiếng gió, ngửi hương hoa, yên tĩnh ngủ trưa một giấc.
Cô không biết mình có hạnh phúc hay không, cô chỉ biết một cuộc hôn nhân không có tình yêu chắc chắn sẽ không hạnh phúc.
Lúc ăn tối là tám giờ rưỡi.
Tất cả mọi người ngồi quây lại, cùng ăn một một bữa cơm đơn giản.
Phạm Ly nói với Phan Nhuận: “Nào nào nào, nếm thử tay nghề của Đông Tiểu Tiểu đi. Bữa tối hôm nay là do cô ấy chuẩn bị đấy.”
Phan Nhuận lại nhìn sang Đông Tiểu Tiểu, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Sao phải thế chứ?
Đông Tiểu Tiểu vờ như không có chuyện gì cả, cô nói với Phan Nhuận: “Cô Phan, nếm thử một chút xem có hợp khẩu vị không?”
“Được rồi, vậy tôi không khách khí nữa.” Phan Nhuận ngồi vào cạnh Phạm Ly, cầm muỗng lên thử một miếng rồi gật đầu nói: “Ngon lắm, cám ơn.”
“Thích là được rồi.” Phạm Thành cười nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi trải nghiệm cuộc sống của nông dân, chuẩn bị cho kĩ vào đấy! Kem chống nắng cũng phải chuẩn bị đủ!
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nở nụ cười, không khí lại nhộn nhịp lên.
Đông Tiểu Tiểu lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng nói một hai câu.
Đa số thời gian là ba người họ nói chuyện, có lúc bọn họ sẽ nói chuyện trong giới giải trí, Đông Tiểu Tiểu hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cơm nước xong xuôi, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Phan Nhuận đi tắm trước, lúc cô lau tóc bước ra ngoài mới thấy Đông Tiểu Tiểu lên lầu.
Phan Nhuận vẫn không nhịn được mà hỏi: “Kì thực những chuyện này đều có đầu bếp lo, sao cô phải tự làm chứ?”
“Tôi thích nấu ăn.” Đông Tiểu Tiểu trả lời bình tĩnh: “Từ nhỏ tới lớn, tôi đã được dạy như vậy, cái gì cũng phải biết một chút, tương lai mới lấy được một chỗ tốt.”
Phan Nhuận không còn gì để nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...