Phạm Thành và quý bà Cung Trân đến một phòng khách khác, ông Phạm thì dẫn Phạm Ly đến phòng sách, chỉ để lại Đông Tiểu Tiểu một mình ở phòng khách một cạch ngại ngùng, không ai hỏi thăm.
Đông Tiểu Tiểu không biết làm gì chỉ biết ngồi thừ người nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm qua đây.
Đông Tiểu Tiểu nhìn qua trái nhìn qua phải, xác nhận đối phương đang nhìn mình, không nhịn được liền hỏi: “Xin hỏi cô có việc gì không ạ?”
Người phụ nữ đó bị phát hiện đang theo dõi, gương mặt liền hiện lên vẻ ngại ngùng.
Nếu như đã bị phát hiện, cô cũng không muốn trốn nữa, nhìn lướt qua Đông Tiểu Tiểu, sau đó không kiềm được liếc mắt nhìn qua hướng quý bà Cung Trân, trả lời: “Không có gì, không có gì...”
Lúc này đây, có một người làm đang bước qua để đổi ly nước cho Đông Tiểu Tiểu, và cũng đã phát hiện người phụ nữ này, liền cuối đầu chào: “Nhị phu nhân.”
Đông Tiểu Tiểu ngay lập tức trợn tròn mắt: Nhị phu nhân? Cô ấy chính là bạn gái hiện tại của ông Phạm?
Người phụ nữ này bị lộ thân phận, thế là lại càng e ngại hơn.
Rõ ràng hiện tại cô là nữ chủ nhân của gia đình này, nhưng lại không được ngồi chung bàn ăn cơm với ông Phạm, và cũng không được ăn chung với Phạm Thành Phạm Ly, càng không được dùng thân phận phụ huynh để gặp Đông Tiểu Tiểu.
Trong lòng cô mang đầy sự tức giận.
Vả lại, cô cũng biết, cô không thể sánh bằng quý bà Cung Trân.
Ngay cả tư cách giận hờn và ghen tị cô cũng không có.
Chỉ cần nhà họ Cung dậm vài chân, là có thể khiến cả nhà cô thảm hơn cả thảm!
Nếu quý bà Cung Trân thật sự thấy cô chướng mắt, ra tay phá cô thì ông Phạm thật sự sẽ không ra bảo vệ cô, những người trong gia đình họ Phạm chắc chắn sẽ ủng hộ cho quý bà Cung Trân.
Đây chính là giai cấp.
Mối liên kết trong kinh doanh của hai nhà họ Cung và họ Phạm thật sự quá nhiều.
Ông Phạm có rất nhiều phụ nữ, ông có thể đổi phụ nữ bất cứ lúc nào, nhưng đối tác làm ăn thì không được.
Người phụ nữ này cũng vì đã nhìn thấu và nhìn rõ điểm này, nên rõ ràng trong lòng cô không được vui, cũng không dám nói ra.
Bây giờ hai người phụ nữ có địa vị e ngại này đã chạm mặt nhau, và cũng đã nhìn thấy được sự đồng tình và vẻ tội nghiệp của đối phương
Phải đó, cả hai bọn họ, có vẻ không ai hơn ai.
Đông Tiểu Tiểu ngại ngùng gật đầu: “Xin chào, tôi là Đông Tiểu Tiểu. Xin lỗi đã làm phiền.”
Người phụ nữ này nhìn Đông Tiểu Tiểu thật kỹ, nói: “Bỏ đi, cô cũng không khá hơn tôi. Nếu cô không ngại, thì đến uống ly trà với tôi. Dù sao, bọn họ nói chuyện cũng không kết thúc nhanh vậy đâu.”
Đông Tiểu Tiểu thầm nghĩ mình đứng đây cũng đủ lâu rồi, nên gật đầu đồng ý: “Vậy cám ơn cô nhé.”
Nhị phu nhân cứ thế dẫn theo Đông Tiểu Tiểu quay về căn phòng của mình, căn phòng này, nhìn vào ngay lập tức có cảm giác nó được trang trí theo phong cách khoa học viễn tưởng
Đông Tiểu Tiểu có chút muốn nôn, nhưng cô ấy đã nhịn được.
Dù sao thì thẩm mỹ mỗi người cũng khác nhau mà.
“Ngồi tự nhiên nhé. Bên đây của tôi không giống bên đó, không có nhiều lễ nghi phép tắc.” Nhị phu nhân nhìn lướt qua Đông Tiểu Tiểu:”Làm con dâu của ông ấy cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.”
“Cám ơn.” Đông Tiểu Tiểu ngồi xuống ghê sofa, nhanh chóng có người mang nước và bánh ngọt đến.
Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng cũng do nhị phu nhân bắt đầu chủ đề trò chuyện trước: “Đừng thấy cô được dẫn về ăn cơm mà cho rằng mình có thể gả cho Phạm Thành, đó là hai chuyện khác nhau đấy.”
Đông Tiểu Tiểu không hiểu lắm, liền hỏi: “Tại sao?”
Nhị phu nhân và Đông Tiểu Tiểu đang trò chuyện ở bên này, thì bên kia quý bà Cung Trân cũng đang hỏi Phạm Thành: “Tại sao con không kết hôn với Đông Tiểu Tiểu? Lúc đó người chọn Đông Tiểu Tiểu là con, người đồng ý kết hôn cũng là con, tại sao bây giờ lại phản đối?”
Phạm Thành ôm lấy cánh tay quý bà Cung Trân và lắc lư, nói: “Mẹ, mẹ, mẹ nghe con giải thích! Mục đích con tìm Đông Tiểu Tiểu, không lẽ mẹ không biết? Chẳng phải cũng vì muốn giúp cho mẹ thôi sao? Chuyện của mẹ và ba, tụi con cũng cảm thấy có lỗi lắm!”
“Mẹ biết.” Quý bà Cung Trân cũng không kiềm được đành phải nói: “Được được được, mẹ không ép con kết hôn, con sinh cho mẹ một đứa cháu đi! Con đã ba mươi rồi! Phạm Thành! Con phải tính toán đi chứ! Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đều là bạn tốt của con, nhưng người ta đã kết hôn sinh con hết rồi! Có phải con cũng nên cho mẹ một đứa cháu không?”
Phạm Thành vẻ mặt bất lực: “Mẹ, con thử qua rồi, con thật sự không thể cùng Đông Tiểu Tiểu...”
“Không có cách nào để sinh con với Đông Tiểu Tiểu? Vậy thì sinh với người khác!” Quý bà Cung Trân ngắt lời Phạm Thành: “Mẹ sẽ cho con thời hạn cuối cùng. Bây giờ là mùa xuân, tới mùa thu năm nay, nếu con không tìm được người có thể sinh con, thì nhất định phải sinh một đứa với Đông Tiểu Tiểu.”
Phạm Thành đành phải gật đầu: “Được, con sẽ cố gắng.”
Trong phòng sách ông Phạm cũng đang cố gắng hết sức bàn về vấn đề này với Phạm Ly: “Phạm Ly, ba biết con không muốn kết hôn. Ba cũng không làm khó con! Con cũng biết, mấy chuyện giữa ba và mẹ của con mà. Thế này đi, ba không ép con, con đi làm thụ tinh ống nghiệm đi, có được không?”
“Không được.” Phạm Ly từ chối dứt khoát.
Con chỉ cần cung cấp t*ng trùng của con là được! Chuyện còn lại con không cần quan tâm! Được chưa?” Ông Phạm đã lùi đến bước này rồi.
Phạm Ly nhìn ông: “Phạm Thành đã có bạn gái rồi, đâu cần con nữa chứ?”
“Chuyện đâu có giống nhau hả?”Ông Phạm sốt ruột: “Phải, gia đình họ Cung của bà ấy có một đống tài sản để thừa kế. Nhà mình cũng có mà! Phạm Ly, những thứ của nhà họ Phạm sớm muộn cũng là của con, đâu có ai giành. Nhưng con phải cho ba một đứa cháu thì ba mới có thể cho con một cách danh chính ngôn thuận chứ!”
“Haha. Không thèm.” Phạm Ly hoàn toàn không để tâm: “Ba muốn cho ai thì cho, ba có nhiều phụ nữ như thế, bọn họ có thể sinh con cho ba bất cứ lúc nào mà, ba cho bọn họ đi.”
“Ôi ôi ôi, thằng nhóc này lại muốn chọc tức ba à! Cho dù năm xưa ba có sai, ba có lỗi với con, nhưng ba vẫn là ba của con mà!” Đối với đứa con này, ông Phạm thật sự cảm thấy tội lỗi hết sức. Vì không muốn thua cho quý bà Cung Trân, ông liều luôn: “Ba cầu xin con đó, được chưa? Chắc con không muốn ba dùng thủ đoạn khác để lấy t*ng trùng của con chứ? Dù sao, chuyện ba muốn làm chưa bao giờ không làm được.”
Phạm Ly giật mình, và âm thầm cuối đầu rồi nói: “Được thôi, vậy cứ thử một ống nghiệm vậy. Sau này, không được nhắc chuyện này với con nữa. Con cũng không muốn gặp đứa nhỏ này. Ba có gì muốn cho nó thì cứ cho nó đi. Không cần thông báo con!”
Nói xong câu này, Phạm Ly lập tức đứng dậy, quay lưng bước ra ngoài.
“Phạm Ly!” Ông Phạm đột nhiên gọi con mình: “Con trai! Cho dù là khi nào đi chăng nữa, thì ba vẫn là ba của con!”
Phạm Ly từ từ quay lưng, nhìn chằm chằm vào ông Phạm.
Ông Phạm nói tiếp: “Cho dù ba có cãi nhau với mẹ thế nào, rối loạn ra sao, chia tài sản bao nhiêu phần thì tình cảm ba dành cho con sẽ không thay đổi! Tất cả mọi thứ của nhà họ Phạm đều thuộc về các con. Con của những người phụ nữ khác sinh ra, sẽ không được nằm vào trong gia phả của nhà họ Phạm chúng ta!”
Ánh mắt Phạm Ly dịu xuống, không nói gì.
“Ba có thương lượng với mẹ con, dự định cho các con đi xả hơi, nghỉ dưỡng một thời gian.” Ông Phạm nói tiếp: “Bao nhiêu năm nay, các con vất vả rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...