Hạ Nhật Ninh đặt em bé bên cạnh giường, khẽ ôm lấy Thẩm Thất, dỗ cho Thẩm Thất chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thất do sinh nở, nên sắc mặt tráng bệch tiều tụy rất nhiều.
Nhưng trong mắt Hạ Nhật Ninh, bà xã vẫn xinh đẹp như thế.
Anh ấy ngôi bên cạnh giường, không nỡ rời khỏi, kéo lấy tay Thẩm Thất, không ngừng hôn lén.
Trong lòng trong mắt đều đong đầy tình ý không tan cho nổi.
Mọi người ở ngoài cửa sổ nhìn tất cả, tuy rằng rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Nhìn thấy vợ chồng họ ân ái, đây là tâm nguyện của mọi người!
Người khác muốn nhìn đứa bé, nhưng Hạ Nhật Ninh chính là không đi ra, họ chỉ có thể đứng đó mà sốt ruột!
Cho đến khi Thẩm Thất nghỉ ngơi đủ tỉnh dậy, Hạ Nhật Ninh liền hôn mạnh bà xã một cái, mới hài lòng mà ôm con ra ngoài, như ban ân vậy cho những người khác xem.
Sau đó cả nhà đều túm lại với nhau, đều xoay quanh đứa trẻ.
Hạ Nhật Ninh thật sự không yên tâm Thẩm Thất, đưa đứa nhỏ nhét vào lòng của Thẩm Tử Dao: “Mẹ, người chăm sóc đứa nhỏ, con đi bên cạnh Tiểu Thất. Tiểu Thất bây giờ yếu như vậy, con không bên cạnh, nhất định sẽ rất buồn!”
Nói xong quay đầy liền đi.
Ây, con rể quá thương con gái, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu đây!
May là người Hạ gia nhiều, người hầu cũng nhiều, nhà chăm trẻ cũng nhiều!
Nếu không mà nói đứa trẻ này sau này lớn lên phải đau lòng biết mấy!
Canh mà Thẩm Lục hầm cuối cùng cũng có chỗ dùng, Hạ Nhật Ninh đích thân đút Thẩm Thất ăn, từng ngụm từng ngụm thổi nguội mới đưa đến bên miệng Thẩm Thất, sợ bỏng cô ấy.
“Nhật Ninh, tin con chào đời, công khai chưa đó?” Thẩm Thất hỏi.
“Không biết nữa.” Hạ Nhật Ninh nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời nói: “Hôm nay chuyện gì anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn bên cạnh em như vậy. Bà xã, cám ơn em đã chịu khổ nhiều như vậy vì anh, cám ơn em cinh cho anh ba đứa con. Cho nên, cả đời này anh đều đối tốt với em. Các con sớm muộn gì rồi sẽ lớn, sớm muộn sẽ rời khỏi. Chúng ta mới là bên nhau trọn đời. Cho nên, chuyện của các con, cứ giao cho bên nhà xử lý. Anh chỉ ở đây im lặng bên cạnh em, được không?”
Thẩm Thất với nụ cười hạnh phúc: “Ừm.”
“Mệt rồi thì ngủ đi, anh đâu cũng không đi cả, anh ở đây chờ em tỉnh dậy.” Ngữ khí Hạ Nhật Ninh dịu dàng, đáy mắt đầy sự sủng nịnh, gần như sắp tràn ra vậy.
Thẩm Thất vừa muốn nói chuyện, người bên ngoài đến gõ nhẹ cửa: “Tổng tài, thiếu phu nhân, Văn thiếu phu nhân đến.”
Thẩm Thất ngây ra: “Tiểu Nghĩa cũng đến ngày dự sinh rồi, sao còn đi khắp nơi?”
Hạ Nhật Ninh cũng có chút ngoài ý muốn: “Nhất Phi tuy nhiên không cản cô ấy, còn để cô ấy đến đây?”
Đang nói chuyện, Lưu Nghĩa liền vác bụng bầu đi vào, hoàn toàn không quan tâm bụng bầu, liên nhanh chóng xông vào.
Văn Nhất Phi ở phía sau bị dọa đến trên trán toàn mồ hôi: “Bà xã,chậm lại! Đừng để té! A a, em đợi anh đã!”
Được thôi, ngày thường của cặp vợ chồng này chính là như vậy!
Lưu Nghĩa vừa đi vào liền xúc động không gì bằng: “A a, tớ vẫn đến muộn rồi, đều trách Văn Nhất Phi cả, tớ nói ngồi máy bay sang, anh ấy cứ nhất định láy xe qua! Đây không phải đến không kịp sao?”
Văn Nhất Phi vội giải thích: “Bà xã, em đã sắp đến ngày dự sinh, ngồi máy bay rất dễ sinh trước lắm! Hơn nữa, anh không phải kêu tài xế chạy rất nhanh rồi sao.”
“Nhanh gì chứ, chậm chết được! Đây không phải đến không kịp em bé chào đời sao.” Lưu Nghĩa tiếp tục phàn nàn nói, sau đó quay đầu liền nhìn Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, cậu thật giỏi! Em bé thật xinh đẹp, đôi mắt to giống cậu vô cùng!”
Văn Nhất Phi cũng nói: “Đúng thế đúng thế, đứa trẻ đúng là có phúc!”
“Đó tất nhiên là có phúc rồi!” Lưu Nghĩa xúc động đến mặt mày hớn hở: “Tớ lại có thêm một đứa con trai nuôi!”
Thẩm Thất bất lực nói: “Tiểu Nghĩa! Đều đã lúc nào rồi, cậu còn chạy nhảy lung tung! Nhất Phi, cậu cũng thật là, sao không cản lại chứ?’
Văn Nhất Phi cũng rất bối rối, trả lời nói: “Tớ cũng muốn cản, nhưng cậu cũng thấy rồi đó, tớ có thể cản đước sao?”
Lưu Nghĩa đưa cánh tay lên làm một tạo hình: “Tớ mạnh khỏe cường tráng như thế, làm gì cần phải cẩn thận thận trọng chứ? Các cậu quá cẩn thận rồi! Nhưng, Tiểu Thất non nớt cẩn thận một chút là tốt, tớ làm gì cần phải mềm yếu... a a a a a a a a, bụng của tớ...”
Lưu Nghĩa đang nói, đột nhiên ôm bụng kêu lên: “Bụng của tớ sao lại đau thế này.”
Cô ấy kêu không vội, nhưng khiến cho hồn vía Văn Nhất Phi đều bay theo.
“Người đâu! Mau kêu bác sĩ!” Văn Nhất Phi kêu lớn.
“Kêu bác sĩ làm gì chứ, em chỉ là đau bụng một chút. A a a a, lại bắt đầu đau!” Lưu Nghĩa oa oa mà kêu lớn.
Thẩm Thất sốt ruột liền muốn xuống giường, bị Hạ Nhật Ninh nhanh tay lẹ mắt dịnh về giường: “Em đừng cử động, trong nhà nhiều nhất là người!”
Nói xong câu này, Hạ Nhật Ninh liền nói với Văn Nhất Phi: “Nhanh, bên cạnh chính là phòng chờ sinh! Nhanh đi khử trùng! Tiểu Nghĩa đây là sắp sinh!”
Vừa nghe thấy Tiểu Nghĩa cũng sắp sinh, cả nhà lại bận một chập.
Từ Vân Khê và Lưu Vân nghe Tiểu Nghĩa cúng sắp sinh, cũng nóng vội mà đi về bên đây.
Sau đó Hạ gia lần nữa lại bận rộn.
May là Hạ gia chuẩn bị đầy đủ, cho nên cho dù đột nhiên thêm một thai phụ, cũng có thể bận nổi.
Lưu Nghĩa vẫn kiên trì là mình chỉ đau bụng một chút, chứ không phải sắp sinh.
Thế nhưng không ai nghe lời kiên trì của cô ấy, đem cô ấy nhanh chóng khử trùng, liền đẩy vào phòng chờ sinh.
Văn Nhất Phi bắt đầu lặp lại động tác vừa rồi của Hạ Nhật Ninh, ở bên ngoài cứ đi qua đi lại.
Thẩm Tử Dao lần nữa sờ trán, được rồi, làm chồng hình như đều bộ dạng này.
Lưu Nghĩa sinh con, khác hoàn toàn với người khác.
Người khác đều cố gắng dùng sức, Lưu Nghĩa vừa sinh vừa con nhấn mạnh: “Tôi thật sự chưa đến ngày, ngày dự sinh của tôi là một tuần sau.”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Văn thiếu phu nhân, ngày dự sinh chỉ là ngày dự đoán, chứ không thể xem như là ngày sinh chuẩn xác. Em bé của cô, đã đủ tháng rồi.”
Lưu Nghĩa không tin: “Không thể nào. Bụng tôi tại sao nhỏ như thế?”
Bác sĩ tiếp tục giải thích: “Thân hình mỗi người không giống nhau, vị trí tử cung không giống, cho nên bụng cũng không giống nhau.”
“Tôi vẫn không tin. Ây dô ây dô, đau quá.” Lưu Nghĩa tiếp tục kêu đau, tiếp tục kiên trì ngày dự sinh của mình là một tuần sau.
Không sai, Lưu Nghĩa sinh con chính là kỳ lạ như thế.
Bác sĩ, y tá và người đỡ đẻ đều rất bất lực.
Sự kiên trì ảo tưởng và thể lực không sao biết được của Văn thiếu phu nhân!
Cô ấy thật sự có thể làm được vưa sinh con vừa nhấn mạnh ngày dự sinh của mình là một tuần sau đó, hơn nữa còn nói rất mạnh mé.
Rõ ràng là chuyện đau gần chết, cô ấy tuy nhiên mạnh mẽ đến thế!
So với Thẩm Thất, thời gian sinh của Lưu Nghĩa muốn lâu hơn nhiều.
Từ lúc đẩy vào phòng chờ sinh cho đến giờ, đã qua hơn năm tiếng, tuy rằng cô ấy không kêu la inh ỏi, nhưng thời gian dài như thế, đều khiến cho những người chờ ngoài kia sốt cả ruột.
Khi mà Từ Vân Khê và Lưu Vân đến nơi, Lưu Nghĩa vẫn chưa ra.
Văn Nhất Phi thấy bố mẹ vợ của mình, thiếu chút phát khóc: “Cha mẹ, Tiểu Nghĩa vẫn chưa ra!”
Nhìn bộ dạng vô dụng của con rể, Từ Vân Khê nói: “Bình tĩnh! Chỉ cần bác sĩ nói an toàn, thế thì không sao cả!”
Nói là nói như thế, làm mẹ, sao có thể không lo lắng chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...