Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Trong phòng bệnh của bệnh viện, Thích Vi Vi nhìn thấy mẹ đang ngủ say, lúc
này mới nhẹ nhàng giúp bà đắp chăn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh,
cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngồi ở trên ghế tựa đầu vào vai
anh, mấy năm nay, ít nhiều gì cũng nhờ vào anh Thiên Tứ, cô mới có thể
gượng dậy được.
“Bác gái đã ngủ chưa?” Hoàng Thiên Tứ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, anh thật sự rất đau lòng.

“Ngủ rồi.” Cô nhắm mắt lại nói, trong lòng thật sự quá mệt mỏi, mệt đến nỗi không thể cùng người mà mình thương yêu nhất nói hết câu.

“Vi
Vi, đừng quá lo lắng, bác gái sẽ khỏe thôi, từ nay về sau, tất cả mọi
chuyện đều để cho anh gánh vác, anh sẽ chăm sóc em và bác gái thật chu
đáo.” Hoàng Thiên Tứ nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại mái tóc rối
tung của cô, trong lòng anh âm thầm hạ quyết tâm, từ bây giờ trở đi, mặc kệ vất vả đến thế nào, anh cũng nhất định gánh hết trách nhiệm đang đè

nặng trên vai cô.

“Vâng.” Thích Vi Vi mở to mắt nhìn anh, nước mắt cảm động từ trong khóe mắt
chảy ra, nhưng nghĩ đến việc mình sắp trở thành người đàn bà của một
người đàn ông khác, ánh mắt trở nên ảm đạm một chút, nước mắt rơi càng
nhiều hơn, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngoại trừ ba chữ này, cô không
biết nên nói cái gì?

“Vi Vi, đừng khóc, hãy tin anh, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc.” Hoàng Thiên Tứ nghĩ cô đang lo lắng cho mẹ nên khóc, anh chậm rãi nâng
mặt của cô lên, trong ánh mắt dịu dàng tỏa ra một tia hào quang, nhẹ
nhàng hôn nước mắt trên mặt cô……..

Thích Vi Vi
chậm rãi nhắm mắt lại, mặc dù sự trong trắng của mình không thể cho anh, nhưng nụ hôn đầu tiên của mình thì phải dành cho anh Thiên Tứ, người
mà mình yêu thương, đã qua nhiều năm như vậy, tuy rằng bọn họ tâm ý
tương thông, nhưng giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì quá đáng, bởi vì
bọn họ đều thật lòng yêu, một tình yêu tinh khiết, duy nhất, không hề
trộn lẫn tạp chất…….

Anh nhìn
thấy đôi môi anh đào của cô, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, mơ màng, lúc vừa gần chạm vào thì chợt nghe một giọng nói trẻ con vô cùng dễ thương
vang lên.

“Anh, chị, hai người đang làm gì vậy?” Cặp mắt tò mò của một cậu bé nhìn chằm chằm bọn họ.


“Không có gì! Bọn anh đang chơi trò chơi thôi em à.” Hoàng Thiên Tứ nhất thời vô cùng xấu hổ, còn cô cũng vì xấu hổ mà gương mặt đỏ bừng.

“Trò chơi? Em cũng muốn chơi.” Cậu bé thích thú chạy lại, để đầu sát vào trước mặt bọn họ.

Sặc, bọn họ hai mặt nhìn nhau.

“Tiểu Minh, con đâu rồi? Mau tới đây, không được chạy lung tung.” Một bà mẹ bước tới, mỉm cười nhìn bọn họ gật gật đầu, nắm tay thằng bé trở về.

Bọn họ ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác cười.

“Anh, chị, lần sau em lại đến chơi cùng hai người.” Trên mặt cậu bé mang theo thất vọng, lưu luyến không muốn theo mẹ rời đi.

“Xì.” Bọn họ nhìn nhau cười.

*********************************

Vài ngày sau.


Thích Vi Vi
nhìn quanh căn phòng có chút quạnh quẽ, trong lòng có một loại cảm giác
không nói nên lời, mẹ đã đến ở tại bệnh viện, còn dặn dò cô nếu không có việc gì thì không cần đến thăm bà, hãy cố gắng học tập cho tốt, anh
Thiên Tứ thì bảo cô không cần đi làm thêm, cứ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng bọn họ đâu có biết được nỗi khổ tâm của cô, những tủi thân trong lòng cô,
lại càng không nghĩ đến cô đã bán chính bản thân mình…………

Ngày mai
chính là ngày hẹn với chị Hồng, ngày mai cũng là ngày mà cô đem bản thân giao cho một người đàn ông xa lạ, chỉ có điều cô hoàn toàn nghĩ không
ra, cô nên đối mặt như thế nào, lại càng không dám tưởng tượng đối
phương là người đàn ông có bộ dạng ra sao? Nhưng cô đã không còn đường
để quay trở lại, bởi vì tiền đã không còn. Haizz, thở dài thật sâu, vẻ
mặt bàng hoàng bất đắc dĩ, là tốt hay xấu, cũng chỉ có thể phó mặc cho
số phận…………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận