Thủy tiên đã tưởng tượng ra viễn cảnh khi nó có mẹ. Không biết mẹ có yêu thương nó như cô nhi không. Nếu như mẹ về thì nó sẽ được cả cô nhi và mẹ yêu thương. Như vậy có lẽ sẽ rất hạnh phúc
Nhưng nó cần phải xác nhận lại một chuyện. Giờ ra chơi nó xin phép cô giáo gọi điện về nhà
Nhi đang dọn dẹp nhà cửa thì có tiếng chuông điện thoại. Là số điện thoại ở trường của thủy tiên
- alo ạ
Đầu giây bên kia là giọng nói của thủy tiên, nhưng trong giọng nói ấy là sự chất vấn
- cô nhi có chuyện gì giấu con phải không
- cô đâu có giấu gì con đâu. Có chuyện gì vậy con
- cô nhi biết truyện gì về mẹ con đúng không
Nhi ngập ngừng một lát rồi quyết định nói thật
- cô chỉ nghe bố con nói là mẹ con đã về. Chứ cô chưa gặp chị ấy lần nào cả
- vâng
Thủy tiên cúp điện thoại. Vậy người đó chính là mẹ, là người mà trước đây con bé chỉ có thể tưởng tượng ra. Là người mà có đôi lúc nó ao ước được gặp. Và hôm nay. Mẹ nó đã thực sự trở về
Con bé mong ngóng đến hết buổi học để được gặp mẹ. Các bạn ở lớp ai cũng có mẹ. Các bạn hay kể về mẹ trong các bài tập làm văn, khi đi chơi và cả khi các bạn học. Nhưng với thủy tiên, con bé luôn cảm thấy bế tắc khi có đề bài về mẹ. Chỉ từ khi có cô nhi, nó đã coi cô như mẹ của mình,. Nó đã không còn sợ mỗi khi nhắc đến mẹ nữa. Con bé đã có thể tự hào nói với các bạn của nó " mình không có mẹ, nhưng mình có cô nhi. Cô ấy làm tất cả vì mình như mẹ các bạn làm vì các bạn"
Bây giờ có mẹ rồi, hạnh phúc sẽ được nhân đôi. Nó sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời
Buổi học kết thúc sau bao mong ngóng chờ đợi. Con bé cố ý chạy thật nhanh để được gặp mẹ. Nó vừa bước ra thì thấy nhi đang ở đó. Tự nhiên nó thấy buồn. Không phải mẹ
- sao cô nhi lại ở đây
- cô lo cho con
- con không sao
- cô đưa thủy tiên đi ăn kem nhé. Rồi cô cháu mình nói chuyện
******
Khi nghe con bé hỏi về mẹ. Tôi đã rất lo lắng. Tâm hồn của một đứa trẻ rất trong sáng. Nên tôi không muốn bất kì ai có cơ hội lợi dụng con bé
- thủy tiên hôm nay đi học có vui không
- dạ vui
- con có gì muốn tâm sự cùng cô nhi không. Cô là chuyên gia tâm lý nha
Tôi nháy mắt với con bé một cái, nở nụ cười tươi tắn. Mọi khoảng cách bị phá vỡ, con bé nói giọng rất buồn
- cô nhi có nhớ mẹ của cô nhi không
Tôi biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như câu hỏi của con bé. Cảm giác bất an đang lớn dần trong tôi
- con rất nhớ mẹ
Tôi chỉ biết im lặng nhìn con bé.. không lẽ chị ta đã đến gặp nó rồi sao
- con đã gặp mẹ con rồi??
- sáng nay mẹ đã đến tìm con
- mẹ có nói gì với thủy tiên không
- mẹ nó rất nhiều. Mẹ cũng nói nhớ con
- con định sẽ thế nào
- nếu con tha thứ cho mẹ. Bố con có buồn không cô
- thủy tiên này. Hay bây giờ cô bảo bố con ra đây nhé. Chúng ta sẽ cùng nói chuyện
Con bé hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu
Tôi lấy điện thoại gọi cho hoàng. Sợ lắm nếu con bé bị tổn thương. Nhưng biết nói thế nào để con bé hiểu. Mẹ nó không phải là một người mẹ tốt
30 phút sau hoàng có mặt. Con bé cứ lấm lét nhìn anh khiến anh vừa thương vừa giận
- bố dặn con thế nào, con nhớ không
- con nhớ. Nhưng đó không phải người lạ, là mẹ của con mà bố
- con gái à. Bố không biết cô ta đã nói gì với con. Nhưng cô ta không phải người tử tế đâu. Con hiểu không
- nhưng mẹ đã nói là mẹ nhớ con. Bố không muốn con có mẹ sao
- nếu cô ta nhớ con. Thì đã không bỏ con đi từng ấy thời gian. Con còn chưa hiểu sao
- mẹ nói là do bố có người khác, là bố đã đánh mẹ
Bàn tay hoàng nắm chặt thành quyền. Ánh mắt sắc lạnh chất chứa hận thù. Anh dường như đang cố kìm chế
- con nghĩ bố là người như vậy sao. Con thà tin một người con chỉ mới vừa gặp. Con sẵn sàng nghi ngờ bố hay sao
- Không phải. Nhưng mẹ đã khóc
Tôi cảm thấy mọi thứ không ổn. Nếu tiếp tục tôi sợ con bé sẽ không chịu đựng nổi
- thôi. Bây giờ chúng ta về nhà nha. Có gì từ từ hãy nói. Tối nay cô sẽ nấu món thủy tiên thích nhất nhé
- được rồi. Bố sẽ nói chuyện với con sau
Con bé buồn bã theo chúng tôi trở về
*****
Ở một góc khuất nào đó, có một người đang dõi theo từng cử chỉ của nhi và hai bố con hoàng. Đôi môi nhếch lên nhạt nhẽo
" tình cảm em không có nhiều, nhưng sự kiên nhẫn thì em không thiếu. Em thừa nhất chính là thời gian. Để xem anh lạnh nhạt đến bao giờ "
Vốn dĩ ngọc hà định đợi thủy tiên đi học về để dụ ngọt con bé, để kéo con bé về phía mình. Nhưng sự xuất hiện của nhi làm kì đà cản mũi nên cô ta không thể thực hiện kế hoạch. Nhưng chắc chắn một điều là ;: cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc
Từ hôm được gặp mẹ thủy tiên buồn đi hẳn. Không còn vui vẻ hoạt bát như trước. Mặc dù nhi đã cố gắng bắt truyện, nhưng con bé vẫn không muốn nói. Nó buồn, buồn vì mẹ không tới tìm nó nữa.
Cả tuần sau cô ta mới tới. Vừa nhìn thấy con bé cô ta đã chạy tới ôm rất chặt. Khóc nức nở
- mẹ nhớ con lắm. Mẹ xin lỗi con.
- sao mẹ không tới tìm con
- mẹ muốn tìm con lắm. Nhưng bố con cho người kiếm mẹ khắp nơi. Mấy hôm nay mẹ trốn không dám ra ngoài. Mẹ sợ bố sẽ đánh mẹ mất
- sao bố lại làm vậy chứ. Con sẽ nói chuyện lại với bố
- đừng con. Nếu bố biết mẹ lén đến gặp con như vậy mẹ sợ bố sẽ cho người giết chết mẹ mất
- mẹ nói thật không?? Bố không phải người như vậy đâu
- mẹ nói thật. Bố bây giờ không thương mẹ nữa. Chính người đàn bà ấy đã khiến bố con trở nên như vậy
- Mẹ nói ai
- chính là người đang ở cùng con đó. Cô ta là người đã khiến bố con ghét mẹ. Con giúp mẹ đi. Chỉ cần đuổi được cô ta ra khỏi nhà. Hai mẹ con mình sẽ không bao giờ phải sống xa nhau nữa
- nhưng...nhưng cô nhi là người tốt
- con đừng để cô ta lừa gạt. Cô ta chỉ đang lừa gạt con thôi. Cô ta muốn thay thế vị trí của mẹ nên mới trả vờ tốt với con thôi. con chọn bảo vệ mẹ hay người đàn bà xấu xa ấy
Con bé nhất thời không biết làm gì chỉ biết khóc. Đúng lúc ấy tiếng trống trường vang lên, nó vội vàng chạy vào lớp
Trong đầu là một mớ hỗn độn
Những lời mẹ nó nói cứ quanh quẩn trong đầu.
Cô nhi của nó...sao có thể
Nó mang theo tâm trạng hoài nghi trở về nhà. Có phải cô nhi đã làm cho bố ghét mẹ hay không. Nó rất muốn biết
Tối ấy nó không đi ngủ mà cố ý theo giõi nhi. Con bé không hề biết rằng mình đang bị lợi dụng. Nhưng một đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể hiểu hết mọi chuyện
Nhi bước vào phòng hoàng. Dạo này công việc áp lực cộng thêm vợ cũ liên tục làm phiền khiến anh mệt mỏi. Nhi matxa cho hoàng giúp anh thư giãn. Ôm anh một chút, để anh biết, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đều có cô bên cạnh
Mọi hành động quan tâm của nhi đều bị thủy tiên nhìn thấy. Trong trí óc non nớt của nó. Cô nhi chính là người làm mẹ nó đau khổ. Cô nhi đã không còn là người nó yêu quý nữa. Chỉ cần đuổi được cô nhi đi. Nó với bố và mẹ sẽ cùng nhau sống hạnh phúc
*****
Sáng hôm sau con bé tự dậy sớm, tự chẩn bị đồ để đi học. Nhìn con bé vui vẻ lạ thường
- thủy tiên hôm nay giỏi quá. Tự dậy đi học được rồi
- vâng. Cháu lớn rồi có thể tự lập được rồi cô ạ
Con bé vừa xưng cháu với tôi. Có một khoảng cách nào đó giữa tôi và con bé
- để cô giúp con một tay nhé, như vậy sẽ nhanh hơn
- không cần đâu, cháu có thể tự làm được
Con bé không nói thêm gì nữa, nhanh chóng chạy ra xe để đến lớp
Lòng tôi như thắt lại. Có phải vì người đó đã trở về nên con bé mới không cần tôi nữa
Tôi lo lắng không biết làm thế nào liền bắt một chiếc taxi đi theo. Thủy tiên xuống xe nhưng không vào trường luôn mà đợi anh tài xế quay về, con bé lập tức đi tới quán nước bỏ hoang ven đường, như ngồi đợi ai đó
Chỉ một lát sau có một người phụ nữ xuất hiện, nhìn rách rưới và vô cùng tiều tụy
Bà ta lao đến ôm con bé khóc nức nở, tôi cố gắng tiếp cận và tránh không để bị phát hiện.
- mẹ, mẹ bị sao vậy, sao mẹ lại ra nông nỗi này
- con ơi mẹ khổ quá. Có lẽ từ sau mẹ con mình không thể gặp nhau được nữa rồi. Bố con cho người đánh mẹ, mẹ đau lắm con ơi. Không được gặp con mẹ thà chết còn hơn
Con bé ôm mẹ khóc nức nở.
- mẹ ơi mẹ có đau không. Sao bố lại có thể tàn nhẫn như vậy. Con ghét bố lắm
Tôi không thể chịu được khi nhìn thấy con bé bị lừa như vậy. Một người mẹ sao có thể lừa dối con mình, sao có thể khiến con bé hiểu lầm bố nó
- thủy tiên. Tất cả những lời cô ta nói đều là nói dối. Con không được nghe cô ta xúi bậy
Người phụ nữ đó vừa nhìn rhây tôi liền ra bộ sợ hãi
- chính là cô ta, là cô ta đã làm bố con ghét bỏ mẹ. Rồi đây có thể sẽ đến lượt con. Thủy tiên ơi, mẹ sợ lắm
- chị nói láo. Tôi chưa bao giờ gặp chị sao có thể làm hại chị như chị nói được
- cô im đi
Câu nói của con bé khiến tôi chết lặng. Có phải vì tôi là người lạ nên con bé mới không tin tưởng tôi. Có phải cho dù tôi có yêu thương, cố gắng bù đắp bao nhiêu cũng không thể bằng người đã sinh ra con bé, dù người đó đã nhẫn tâm vứt bỏ nó
Tôi chân chân nhìn nó, tôi không thể chấp nhận được những gì vừa xảy ra
- từ giờ cháu đã có mẹ chăm sóc rồi. Cháu không cần cô nữa.
Người phụ nữ ấy quỳ xuống trước mặt tôi van nài
- chị xin em. Đừng lợi dụng sự thiếu thốn tình cảm của anh hoàng mà chia cắt gia đình chị. Chị là mẹ thủy tiên, không ai trên đời này có thể yêu thương con bé hơn chị. Cầu xin em hãy buông tha anh hoàng, buông tha cho gia đình chị. Đừng ép anh ấy đánh đập chị nữa
Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt như nhìn kẻ thù. Có lẽ trong mắt nó tôi bây giờ chính là kẻ tôi đồ, không được phép tha thứ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...