Dòng chữ hán này viết rất là ngay ngắn, như tiêu chuẩn của mẫu chữ in vậy.
Nhìn từ nét chữ, có đôi chút lạ lẫm, nhiều nét bút đều không đặc biệt viết đúng chỗ.
Có thể nhận thấy đó là một người không thường xuyên viết chữ hán.
Nét chữ trên tấm thiệp này, trái lại có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu
Thẩm Hà để tấm thiệp trên tay xuống, và mở cái hộp ra, lại là một bộ trang phục công chúa vô cùng xinh đẹp.
Người này là ai?
Tại sao lại đặc biệt thích tặng quần áo cho mình vậy?
Thẩm Hà cầm bộ đồ lên trong nháy mắt đã đi vào phòng quần áo và thay bộ đồ đó lên, chiếc váy nhỏ được mặc trên người cô ấy, vô cùng vừa vặn, giống như được đặt may vậy.
Thẩm Hà không chịu nổi liền gọi người giúp việc trong nhà chụp cho mình vài tấm ảnh, và đăng lên Weibo.
Tiểu công chúa vừa đăng lên Weibo, cả thế giới đều nhấn like!
Vẫn chưa được năm phút, thì Weibo của tiểu công chúa đã trở thành cơn sốt của sự tìm kiếm, số người like và chia sẻ đã vượt qua con số 100k+.
Tại một quốc gia xa xôi nào đó, hoàng tử Joel cuối cùng cũng tìm được Weibo của Thẩm Hà.
Đôi mắt xanh biếc trong suốt hiện lên với vẻ mãn nguyện, khoé môi vểnh lên, trầm giọng nói: “Cậu thích thì tốt rồi.
Sau này, mỗi năm đến ngày sinh nhật của cậu và những ngày lễ quan trọng khác, mình cũng sẽ tặng quà cho cậu.”
Trong lúc này, một người lặng lẽ đứng bên cạnh nói: “Thưa hoàng tử, người nên tiếp tục tập luyện rồi.”
Hoàng tử Joel quyến luyến buông chiếc điện thoại xuống, hướng về đối phương và gật đầu nói: “Ta biết rồi.
Ta sẽ không để cho mẹ phải thất vọng đâu.”
Hoàng tử Joel quay lưng rời khỏi, thân hình thẳng tấp, càng hiện ta vẻ cao quý và tao nhã.
Thẩm Hà, hãy đợi mình.
Đợi mình đi tìm cậu.
Nhưng Thẩm Hà không hề biết được quà này do ai tặng.
Mà, dù sao thì thật sự cũng đã có quá nhiều người tặng quà cho mình rồi!
Thẩm gia nhiều người như vậy, ai cũng có quà.
Hạ gia nhiều người như vậy, ai cũng đã chuẩn bị quà rồi.
Gia đình Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi đương nhiên cũng sẽ có chuẩn bị.
Cho dù là Phàm Thành Phạm Ly đang ở nước ngoài cũng cố tình gửi quà về.
Vì vậy, trước sinh nhật ba ngày của Thẩm Duệ Thẩm Hà, đã có rất nhiều món quà không ngừng chuyển đến trang viên Cảnh Hoa và biệt thự họ Hạ.
Thẩm Duệ vẫn còn đỡ hơn, món quà mà cậu ấy nhận được đa số đều là những thứ không chiếm chỗ, như là cổ phiếu, bất động sản hay gì đó, Thẩm Hà thì lại khác xa!
Quà của Thẩm Hà, đều là những món cực kì xa hoa, cực kì tinh mỹ!
Như quần áo, trang sức, mỹ phẩm, giày dép, túi xách, và các loại phụ kiện khác, ngoài ra còn có rất nhiều thứ quái lạ hiếm thấy nữa.
Chỉ riêng những món quà sinh nhật của năm nay, một mình Thẩm Hà thôi cũng đã chứa đầy cả phòng!
Thẩm Thất nhìn thấy những món quà này cũng đã cảm thấy buồn phiền.
Quần áo, trang sức của Thẩm Hà cũng đã có nhiều rồi.
Trang viên Cảnh Hoa cũng đã đưa ra một căn phòng riêng lẻ, đặc biệt cho cô ấy để những thứ đồ này.
Bây giờ lại chuyển thêm nhiều món quà như vậy, cả trang viên Cảnh Hoa cũng sắp không đủ chỗ chứa rồi, chỉ còn có thể chuyển qua bên biệt thự nhà họ Hạ, dù gì bên đó cũng có nhiều phòng, mà Hạ lão phu nhân lại cực kì cưng chiều Thẩm Hà, chỉ cần một cái vẫy tay thôi, thì cả một sân vườn nhỏ liền được sửa lại thành phòng để đồ của Thẩm Hà, chuyên để trang phục bốn mùa của Thẩm Hà.
Toàn bộ trang phục cũng sẽ được đăng kí tạo thành một danh mục, đồng thời sẽ được chuyển đến bên nguồn khách hàng của trang viên Cảnh Hoa theo đúng thời gian yêu cầu.
Mỗi ngày, khi Thẩm Hà nằm trên giường, là có thể sử dụng ứng dụng app để lựa chọn bộ trang phục mà mình muốn mặc hôm nay.
Sau khi Thẩm Hà lựa chọn xong, đặc biệt sẽ có người giúp việc đem đến những bộ quần áo, giày dép, túi xách mà Thẩm Hà đã chỉ định.
Sự phô trương này, thật sự là một đẳng cấp của công chúa!
Người ngoài phê bình chỉ trích sao?
Ha ha.
Bản thân Hạ gia người ta cũng không nói gì, những người ngoài xì xì xầm xầm cái gì? Thu mua nó đi!
Đúng vậy, gia đình chúng tôi cưng chiều con gái như vậy đó, không thích ứng thì cũng ráng mà nín lại đi!
Trước ngày sinh nhật, thì đã phô trương như vậy rồi,còn ngay ngày mừng sinh nhật, thì thật là không thể tưởng tượng nổi.
Những dòng họ có liên quan đến một chút, cũng tới tấp phái người đến tặng những món quà đủ loại.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà quả thật là nhận quà nhận đến mỏi cả tay.
Đến sau này, hai đứa trẻ này đã cảm thấy chán rồi, cũng không còn muốn mở quà nữa, nên đã trực tiếp giao cho quản gia và người giúp việc xử lý.
Mùng 9 tháng 9, vào lúc sáng sớm.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã dẫn theo Thẩm Duệ và Thẩm Hà lên xe, về đến biệt thự Hạ gia trước và cùng Hạ Quốc Tường, Vưu Tâm Nguyệt cùng với Hạ lão Phu nhân tập hợp lại, sau đó mọi người cùng nhau ngồi xe di chuyển đến biệt viện sơn trang để nghỉ dưỡng.
Tháng 9 âm lịch, chính là thời điểm nhiệt độ dễ chịu nhất.
Biệt viện sơn trang lại nằm ngay bên trong khe núi, các loại hoa khoe màu đua sắc trải đầy khắp núi đồi, những cơn gió mát mẻ trong lành không mạnh không yếu, không khí chứa lượng oxi cực cao, thật sự là thắng địa nghỉ dưỡng.
Một con đường quốc lộ, xuyên qua cả biệt viện sơn trang.
Trước khi mọi người xuống xe, biệt viện sơn trang đã được thu dọn sạch sẽ hết rồi.
Màu vàng gừng của cánh tường, màu xanh ngói lưu ly, giữa cây xanh hoa đỏ này đã tạo nên cảnh kỳ thú.
Ngay cửa chính của biệt viện, có dựng hai con sư tử, đôi mắt trợn tròn giận dữ, để trông giữ bình an thủy thổ nơi này.
Vòng thú trên cánh cửa được làm bằng đồng thiếc, thông qua những năm tháng dài đằng đẵng ấy, mỗi một chi tiết như đang ám thị biệt viện sơn trang đã có lịch sử lâu đời.
Thẩm Hà cũng nhận thấy điều đó, chịu không nổi hỏi mẹ: “Mami, sân xườn đẹp như vậy, thật sự là của gia đình chúng ta sao? Nhưng sao nhìn thấy cổ xưa quá vậy!”
Thẩm Thất đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu của Thẩm Hà, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.
Đây cũng là sản nghiệp của Hạ gia chúng ta, chỉ là lúc trước ít khi đến đây thôi.”
Hạ Nhật Ninh tiếp lời giải thích: “Trước kia nơi này là nơi cung phụng tổ tiên của Hạ gia chúng ta, sau này chuyển đến biệt thự Hạ gia, thì nơi này mới bị bỏ trống.
Ngôi nhà ở đây cũng đã có ba bốn trăm năm lịch sử rồi, có thể truy nguyên đến những năm đầu của thời đại nhà Thanh.
Năm xưa, nơi này là nơi thành lập của các quan lớn, chuyên dành cho họ yên tĩnh làm việc.
Sau này cũng đã có qua tay nhiều người, và cuối cũng cùng rơi vào tay của Hạ gia chúng ta.
Trải qua một lần tu sửa và giữ gìn nét cũ xưa ấy, giờ đây đã trở thành biệt viện.
Thẩm Duệ với Thẩm Hà cùng lúc gật đầu: “Hèn gì nhìn thấy có cảm giác rất đồ sộ.”
“Không chỉ như vậy, biệt viện này, đã thừa hưởng bộ phận kiến trúc tinh hoa nhất của tỉnh Nghệ An chúng ta.
Thời cổ đại của tỉnh Nghệ An chúng ta, đã từng là một nơi phồn thịnh nhất, một quê hương giàu có và đông đúc nhất, do đó đã tự sản sinh ra trường phái phong cách kiến trúc của riêng mình.
Các con hãy xem, ngói lưu ly thần thú trên mái hiên kia, chính là thần bảo vệ trấn giữ ngôi nhà độc nhất mà chúng ta có được.Những thần thú kia đều đã được cao tăng khai quang qua rồi, vì vậy những ngôi nhà nơi này trải qua mưa gió trăm năm, cũng chưa từng có bất kì tổn hại nào.”Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói.
Thẩm Duệ Thẩm Hạ cùng lúc há to miệng ra nói: “Lợi hại quá!”
“Năm xưa đã từng có người muốn cướp đi biệt viện này để chiếm làm của riêng, nghe nói, vào đây ở chưa được một tháng, thì đã chết hết mấy người.
Do đó, biệt viện này cũng đã lưu truyền lại một cách nói, đó chính là người có phúc khí ơn trạch, mới có thể vào đây ở.
Vì vậy, khi Hạ gia có được biệt viện này,thì liền mời các tổ tiên vào đây, trấn giữ ngôi nhà này rồi!”Hạ Nhật Ninh nói một cách khôi hài: “Các tổ tiên của Hạ gia chúng ta, ai nấy đều cũng có phúc hết!”
Vừa nói xong câu này, mọi người đều cười phá lên.
Hạ lão phu nhân đặc biệt cười vui nhất, nói: “Đúng vậy, người của Hạ gia chúng ta, cũng đều có phúc hết!”
Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng phản chiểu trên mái nhà, không chịu nổi đã híp mắt lại.
Ừ, mọi người cũng đều có phúc.
Một làn gió thổi đến, khiến cho hương cỏ hoa hòa lẫn với hương thơm của lư hương ở trong góc tỏa ra một hương thơm sảng khoái yên bình, lướt qua nhẹ, toàn bộ cơ thể thoải mái dễ chịu đến lạ thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...