Cái gì? Không mặc váy cưới? Vậy mặc cái gì? Áo dài?
Đầu óc của Thẩm Thất còn chưa kịp phản ứng, trả lời: “Không mặc thì thôi, mặc áo dài cũng rất đẹp mà! Hay là chúng ta mặc áo dài để kết hôn cũng được!”
Giọng nói của Văn Nhất Phi như muốn khóc: “Cái gì chứ! Cô ấy muốn mặc vest!”
Tự nhiên máu Thẩm Thất lên não rất chậm: “Sao? Vest? Vậy anh mặc cái gì?”
“Anh cũng mặc vest! Chúng ta kết hôn kiểu tây!” Văn Nhất Phi nhấn mạnh: “Chúng ta tổ chức đám cưới trên đảo! Không phải là cử hành hôn lễ kiểu Việt Nam! Tiểu Thất, tỉnh, tỉnh, em đang nghĩ gì đấy?”
Thẩm Thất lắc đầu, đáp: “A, xin lỗi Nhất Phi, mấy hôm nay em bận đến phát điên rồi.
Vài ngày nữa phải chụp ảnh cưới, còn phải lo những chuyện khác nữa, vậy nên muốn sắp xếp công việc cho xong.
Bây giờ hai người đang ở đâu?”
“Ở chỗ anh.
Hôm nay nhà thiết kế tới, định đo kích thước cho cô ấy để làm váy cưới theo kiểu dáng yêu cầu.” Văn Nhất Phi cảm thấy mình càng thêm tủi thân, nói: “Kết quả cô ấy vứt áo cưới sang một bên, chỉ xem đồ tây! Tiểu Thất, bình thường cô ấy thích ăn mặc kiểu tomboy thì thôi, nhưng bây giờ là kết hôn mà, kết hôn! Cô ấy cũng mặc vest, vậy thì ai cưới ai chứ? Hơn nữa, hai cặp chúng ta cùng cử hành hôn lễ, tới lúc đó có tận ba chú rể, mình em là cô dâu.
Em tưởng tượng thử cái cảnh tượng đó xem!”
Hình ảnh quá đẹp, không dám nghĩ.
Thẩm Thất bưng mặt, cố gắng tưởng tượng, quả nhiên quá đẹp.
“Được rồi, để em đi một chuyến.” Thẩm Thất nói: “Em bận tới mức ngay cả áo cưới của mình cũng không rảnh để nhìn.”
“Vậy em cùng đặt luôn đi!” Văn Nhất Phi nói: “Anh và Nhật Ninh đẹp trai như vậy, mặc gì cũng đẹp, quan trọng là áo cưới của bọn em, nhất định phải chọn cái thật đẹp!” Chuyện cả đời cơ mà.
Nghe Văn Nhất Phi tự kỉ ám thị, Thẩm Thất gật đầu liên tục: “Ừ ừ ừ, vâng vâng vâng.
Hai người mặc gì cũng đẹp, em xử lí hết mọi chuyện sẽ đi ngay.”
Tắt điện thoại, Thẩm Thất lắc đầu, cam chịu kí tên tiếp!
Ai bảo cô là tổng giám đốc chứ?
Chuyện của Hạ gia và S.A đều nằm trên người cô, muốn không bận cũng không được!
Ông xã của cô còn bận hơn cô kìa!
Tập đoàn Hạ Thị lớn bằng mấy trăm cái S.A!
Thẩm Thất xử lí xong mọi chuyện rồi lái xe tới biệt thự của Văn Nhất Phi ở thành phố Vinh đã là giữa trưa.
Được rồi, có cơm trưa rồi.
Người của Văn gia đã nhìn thấy Thẩm Thất tới từ phía xa, liền vội mở cổng lớn ra.
“Hạ thiếu phu nhân, cô tới rồi à.” Quản gia chạy ra nhanh như chớp: “Thiếu gia nhà chúng tôi sắp phát điên rồi.”
Thẩm Thất gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Thẩm Thất giao chìa khoá cho quản gia, không khỏi lắc đầu nói: “Được rồi, không cần đi theo tôi, tôi ăn luôn cơm trưa ở đây!”
“Vâng.” Quản gia vui vẻ rời đi.
Đây không phải lần đầu tiên mà Thẩm Thất tới đây, lần nào cũng là tới để khuyên giải.
Ai bảo là có hiệu quả chứ!
Chỉ cần Hạ thiếu phu nhân tới, vị tổ tông nhỏ ở trong phòng kia chắc chắn sẽ hạ hoả!
Vậy nên, chỉ cần hai vị đó cãi nhau, quản gia liền mong ngóng Thẩm Thất tới!
Văn Nhất Phi có không ít nhà ở thành phố Vinh, biệt thự này không phải lớn nhất, nhưng lại nằm ở khu vực phồn hoa nhất.
Một căn biệt thự trong khu tấc đất tấc vàng này, không phải nói lên giá trị của một ngôi nhà, mà là cho thấy giá trị thân phận của chủ nhà.
Vậy nên, căn biệt thự này chỉ có diện tích khoảng mấy trăm mét vuông, bên trên có ba tầng, dưới hầm có hai tầng.
Ngoại trừ vườn hoa và nhà xe, diện tích có thể sử dụng được tất cả chỉ khoảng sáu bảy trăm mét vuông.
Diện tích này đúng là quá bình thường so với mặt bằng chung trong thành phố.
Nhưng mà ai bảo Lưu Nghĩa thích nơi này chứ?
Vậy nên Văn Nhất Phi liền đặt tổ ấm nhỏ tương lai ở đây.
Thẩm Thất vừa bước vào, người giúp việc liền vội ra chào hỏi: “Hạ thiếu phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân nhà tôi đang ở trên tầng ba.”
Thẩm Thất gật đầu nói: “Được rồi, tự tôi lên đó.”
Người giúp việc rời đi rất nhanh, Thẩm Thất bước lên cầu thang.
Quả nhiên, vừa tới tầng ba liền nghe thấy tiếng tranh luận của Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa.
“Em không mặc!” Giọng nói của Lưu Nghĩa cực kì dứt khoát, từ chối đủ đường: “Em đã nói trước với anh rồi, em không mặc váy! Những bữa tiệc trước đó anh đã thấy em mặc váy bao giờ chưa? Huống hồ em càng thích mặc đồ âu!”
Văn Nhất Phi cảm thấy đau đầu: “Tiểu Nghĩa, lần này là kết hôn!”
“Đúng rồi, em có nói chúng ta ưm ưm ưm...” Những lời tiếp theo của Lưu Nghĩa bị Văn Nhất Phi chặn lại.
Thẩm Thất thở dài ngoài cửa, biết ngay cậu ấy sẽ không nói gì hay được cả.
Thẩm Thất gõ cửa, thấy Văn Nhất Phi đang dùng tay bịt miệng Lưu Nghĩa, không khỏi thở dài lần nữa: “Hai người có mệt không đây! Em mệt chết rồi!”
Nói xong câu này, Thẩm Thất cũng không khách khí với bọn họ, bước vào ngả người trên sô pha không nhúc nhích.
Lưu Nghĩa lập tức quăng chồng sang một bên, ngồi xuống cạnh Thẩm Thất rồi bóp vai cho cô: “Sao lại mệt tới mức này? Cậu tuyển dụng thêm người cho S.A đi! Phát triển nhanh như thế, công ty lại chỉ có vài người, gì mà chẳng mệt!”
Thẩm Thất nói như mất hết sức lực: “Gần đây đơn hàng nhiều quá! Tớ có tuyển rồi, nhưng vẫn chưa đủ!”
“Hạ Nhật Ninh không để ý tới cậu à?” Lưu Nghĩa dùng lực thêm, Thẩm Thất thoải mái kêu ra tiếng.
“Anh ấy cho mình mượn hết đội bên Hạ gia rồi.
Nhưng vẫn vô dụng, còn đang tăng! Mấy hôm nay đơn hàng tăng theo cấp số nhân.” Thẩm Thất thì thào: “Có phải bọn họ cố tình không? Những nhà khác thì nhàn quá, S.A thì sắp bận chết rồi.”
Văn Nhất Phi nói: “Đương nhiên là cố tình rồi! Cơ hội lấy lòng phu nhân và tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị tốt như vậy, không bắt lấy thì sao được? Người tham gia hôn lễ của em không có mười nghìn thì cũng có tám nghìn, những người này có ai là không cần thiết kế tạo kiểu chứ? Anh nói Tiểu Thất này, đám cưới lần này của em kiếm lời rồi! Thành tích cuối năm của S.A chắc phải tăng lên gấp mười đấy!”
Lưu Nghĩa cũng nói: “Quả nhiên bọn mình có dự liệu trước, không cử hành hôn lễ trên đất liền, nếu không sẽ gây nghẽn tắc mất.
Dù sao Hạ gia nhiều tiền, nhiều địa bàn như vậy, dùng một cái đảo nhỏ để làm địa điểm kết hôn, nghĩ thôi cũng thấy sướng.”
Đúng là sướng thật.
Cả một hòn đảo nhỏ cơ mà!
Tất cả đều trở thành nơi tổ chức hôn lễ!
Trường hợp này đủ để át hết những người khác trên thế giới!
Văn Nhất Phi luôn nói bọn họ được thơm lây Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
Nghĩ kĩ lại thì đúng là như thế!
Ngoại trừ Hạ gia, ai còn có bản lĩnh để chính khách của vô số quốc gia dẫn theo phu nhân của mình tới tham dự?
Trên thế giới này, cũng chỉ có Hạ gia mới có thể diện như vậy.
Thẩm Thất thở dài nói: “Không nói chuyện dựng hiện trường nữa, đã có người của Hạ gia phụ trách rồi.
Tớ chỉ hỏi xem rốt cuộc hai người đang tranh luận cái gì? Tiểu Nghĩa, cậu không muốn mặc áo cưới thì mặc cổ trang nha? Triều đại nào cũng được, bọn tớ đều phối hợp với cậu.”
Lưu Nghĩa lập tức ngồi thẳng dậy: “Không phải chuyện triều đại nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...