Dám cả gan ra tay trên vùng đất này, chắc là chưa biết thế lực của anh mạnh thế nào rồi.
Tâm trạng của Hạ Nhật Ninh phải nói là tệ đến không tả nổi.
Nhưng mà, đối phương thật sự có vẻ không có ác ý với Thẩm Thất, nếu không anh ta hoàn toàn có thể giết chết Thẩm Thất ngay tại chỗ.
Trình Thiên Cát đúng là xuất hiện thật đúng lúc, có anh ta đi theo cũng tốt.
Đối phương kỵ mình như thế, không dám để mình đi theo, vậy là rõ ràng người này lúc trước đã từng giao đấu với mình.
Mà người từng giao đấu với mình không ít, vậy đó là ai chứ?
Hạ Nhật Kỳ đứng bất động thật lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Nhật Ninh, em trả lời anh.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hạ Nhật Ninh tức giận trả lời: “Làm sao em biết được? Nhưng, xem ra mối quan hệ này có chút phức tạp! Anh hai, em hỏi anh, làm sao mà Lận Hinh lại liên quan đến tập đoàn xã hội đen bên nước ngoài chứ? Rốt cuộc Lận Hinh là người thế nào?”
Hạ Nhật Kỳ vẻ mặt khó tin: “Nói đùa gì vậy! Cô ấy không phải người như thế?”
Hạ Nhật Ninh cười phá lên, không nói gì.
Lúc này Tiểu Thu chạy đến, ôm lấy một máy tính xách tay, ngồi ngay xuống kế bên, vừa bắt đầu đã gõ liên tục trên bàn phím.
Trên màn hình liền xuất hiện vị trí của Thẩm Thất.
Đối phương cỏ vẻ không hề để tâm đến chuyện bị theo dõi, nên không thèm tắt đi thiết bị theo dõi trên điện thoại Thẩm Thất.
Cũng phải, Trình Thiên Cát đã bám theo phía sau rồi, thì che giấu làm gì nữa chứ?
“Có xác nhận được người trong xe là ai không?” Hạ Nhật Ninh hỏi.
Tiểu Thu lắc đầu, trả lời: “Tấm kiếng trên xe đối phương là loại kiếng phản chiếu, máy quay trên đường không thể chụp được tình hình bên trong xe.”
Hạ Nhật Minh nhíu mày: “Xem ra đối phương rất hiểu mình, và thuộc lòng địa hình của nơi này.
Là ai được chứ? Không lẽ là anh ta? Nếu như là anh ta, thì không có gì phải sợ.”
Hạ Nhật Ninh vừa nói xong, từ xa có một chiếc xe đang hồng hộc xông tới.
Thắng lại thật gấp, một bóng người hối hả bước ra từ xe và phóng thẳng đến trước mặt Hạ Nhật Ninh: “Hạ Nhật Ninh, anh bảo vệ Tiểu Thất kiểu gì vậy?”
Hạ Nhật Ninh trợn mắt: “Phùng tổng định dạy cho tôi cách bảo vệ vợ của tôi sao?”
Phùng Mạn Luân đang nóng giận hừng hực đột nhiên dập tắt hẳn.
Anh ấy đã quen với việc kiềm chế cảm xúc của mình rồi.
“Hạ tổng suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đến thông báo cho Hạ tổng một tiếng.
Tôi đã lấy được hình ảnh của Lận Hinh đi cùng một đám người lạ, không biết Hạ tổng có hứng thú xem không?” Những câu cuối cùng của Phùng Mạn Luân, quả thật đã khơi dậy sự tò mò của anh.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh sáng lên: “Vậy thì cám ơn nhiều!”
Hạ Nhật Kỳ đứng kế bên, sắc mặt đã trở nên tệ hơn!
Chủ mưu lần này là Lận Hinh?
Ôi chết tiệt!
Lận Hinh mà ngày xưa anh quen biết, không lẽ là một Lận Hinh giả sao?
Tại sao cô ấy lại có nhiều bí mật thế, mà anh ấy lại không hề biết gì?
Phùng Mạn Luân lần này không giấu giếm gì nữa, đưa cho Hạ Nhật Ninh USB trong tay, nói: “Nhưng mà, tôi cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.
Người bắt cóc Tiểu Thất và người giết Tiểu Thất là hai nhóm người khác nhau.”
Phùng Mạn Luân nhíu mày, nói: “Thông qua máy quay của khu này có thể đoán ra được.
Người bắt cóc Tiểu Thất, chắc chắn chỉ vừa mới quyết định ra tay thôi.”
Hạ Nhật Ninh quay qua nhìn Phùng Mạn Luân, nói: “Đương nhiên tôi biết.
Người của Lận Hinh quen biết, không có bản lĩnh như người bắt cóc này.”
“Xem ra, anh đã biết gì đó rồi.” Phùng Mạn Luân nhìn Hạ Nhật Ninh với đầy hi vọng: “Tôi hi vọng lần này sẽ không có sơ xuất gì nữa!”
“Sơ xuất thì không đâu, chỉ là Tiểu Thất, sẽ khó tránh lại bị một phen ám ảnh.” Sau khi Hạ Nhật Ninh nghiên cứu thật kỹ đoạn phim, đã tổng kết lại: “Tiểu Xuân, Tiểu Thu, đi theo định vị, và chỉ cần đứng đợi họ từ xa là được rồi.
Anh ta sẽ không làm gì Tiểu Thất đâu.”
Tiểu Xuân xem ra đã biết được gì đó: “Tổng tài, anh nói người bắt cóc thiếu phu nhân, là anh ta à?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đuổi chuột mà sợ làm bể đồ đó.”
Những người có mặt, hầu hết đã hiểu được ý câu nói đó.
Chỉ có mỗi Hạ Nhật Kỳ không hiểu gì hết, đứng một bên sốt ruột: “Mọi người đang nói gì vậy!”
“Anh à, chuyện này có gì giải thích sau nhé.” Hạ Nhật Ninh đưa tay lên vỗ vào vai Hạ Nhật Kỳ, nói với Tiểu Xuân: “Xuất phát!”
Ngay lúc này, Thẩm Duệ Thẩm Hà cùng chạy đến: “Baba, chúng con đi nữa!”
“Ngoan, hai con chờ ở đây đi.” Hạ Nhật Ninh quỳ xuống, hôn con trai hôn công chúa nhỏ, nói: “Mami đi gặp một người bạn cũ, lát nữa sẽ về.
Hai con đi theo bác hai, được không?”
Hạ Nhật Kỳ chuyển hướng nhìn sang máy tính xách tay, màn hình trên đó, rõ ràng đã ghi lại hình ảnh Lận Hinh đang ở cùng một đám đàn ông.
Tuy màn hình không có tiếng, nhưng dựa vào vẻ mặt gian ác của Lận Hinh, Hạ Nhật Kỳ đã đoán được đó là gì rồi.
Hạ Nhật Kỳ cảm thấy đau lòng.
Người phụ nữ anh đưa về, không ngờ lại là con sâu làm rầu nồi canh!
Nghe Hạ Nhật Ninh nói, Hạ Nhật Kỳ nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng đau buồn của mình, quỳ xuống nói: “Tiểu Duệ Tiểu Hà đi theo bác hai qua nghỉ ngơi chút nhé, được không? Đừng làm phân tâm mami của tụi con.”
Thẩm Duệ hiểu chuyện liền gật đầu.
Thẩm Hà lo lắng hòi thêm: “Baba đi cứu mami đúng không ạ?”
Hạ Nhật Kỳ đưa tay lên vuốt vuốt đầu Thẩm Hà, nói: “Con có tin baba của con không?”
Thẩm Hà gật đầu lia lịa.
“Vậy thì chúng ta cứ ngồi đây chờ nhé.”
Phùng Mạn Luân nói với Hạ Nhật Ninh: “Tôi sẽ đi với anh.
Tôi là sư Huynh của cô ấy, cũng là người phụ trách buổi triễn lãm, tôi có trách nhiệm làm rõ mọi chuyện.”
“Vậy anh đi theo tôi.” Hạ Nhật Ninh không phản đối, cả hai cùng nhảy lên xe, và lái xe chạy theo định vị.
Và ngay lúc này đây, Thẩm Thất ngồi trên xe, âm thầm nhìn vào người đàn ông lái xe phía trước, giữ yên lặng trong một lúc, rồi lên tiếng: “Lâu rồi không gặp.”
Hàn Tắc Phương mỉm cười: “Phải đó, lâu rồi không gặp.”
Rõ ràng thời gian xa nhau không lâu, nhưng hai người cảm giác như xa cách nhau lâu lắm rồi.
Có thể sau đêm mưa đó, cả hai không còn là bạn nữa.
Cho nên, khoảng cách càng ngày càng xa.
“Nếu anh đã bỏ đi, tại sao còn quay lại?” Thẩm Thất âm thầm nhìn anh ta, nói: “Anh biết rõ nếu anh lọt vào tay của Nhật Ninh, anh sẽ không có kết quả tốt.
Và với tính cách có thù nhất định sẽ trả của anh ấy, thì hậu quả của anh sẽ rất khó lường đấy.”
“Nếu tôi không xuất hiện, chẳng phải cô đã bị tông chết rồi sao? Đúng là đàn bà ngu.” Hàn Tắc Phương bực tức nhìn Thẩm Thất qua kiếng chiếu hậu.
“Vẫn ngu như ngày xưa.”
Thẩm Thất tức giận.
Hàn Tắc Phương nói tiếp: “Cô đã đắc tội gì với người đàn bà điên đó à?”
“Cái gì?” Thẩm Thất bất ngờ phản ứng lại: “Lận Hinh? À, cô ấy...khó kể hết trong một lần.
Nhưng, lần này, là do Văn Văn gọi cho tôi để cảnh báo tôi cẩn thận Lận Hinh.”
Hàn Tắc Phương chỉ tay về một hướng, nhìn Trình Thiên Cát đang chạy theo phía sau, nói: “Không ngờ Triệu Văn Văn có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy, đúng là hiếm có thật.”
“Anh lợi dụng cô ấy như thế, không thấy cắn rứt sao?” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hàn Tắc Phương: “Từ khi nào anh biết được cô ấy thích Trình Thiên Cát vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...