Thẩm Thất nghiêng mặt sang không nhìn Hàn Tắc Phương, nói: “Tùy ý anh.”
Nói xong câu đó, Thẩm Thất dùng sức mà nhắm lấy mắt.
Trong lòng cô ấy không ngừng gọi tên Hạ Nhật Ninh.
Cô ấy biết, chồng cô ấy sẽ không bỏ mặt cô ấy không lo!
“Thẩm Thất, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu.” Khí chất của Hàn Tắc Phương liền thay đổi, hình như lần nữa trở lại với Hàn Tắc Phương người hàng xóm nắng xuân ấm áp, ánh mắt cứ nhấp nháy mà nhìn Thẩm Thất: “Khi cô vừa biết tôi, cô có từng quan tâm tôi? Cô có từng xem tôi như bạn bè mà thật lòng đối đãi?”
Thẩm Thất nghe câu hỏi này, chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Hàn Tắc Phương.
Khóe mắt Hàn Tắc Phương đỏ ửng, nước mắt rưng rưng, biểu cảm như khóc như không đó, đặc biệt khiến người ta cảm thấy yếu ớt vô tội đáng thương, đặc biệt dễ khiến người ta đồng tình.
Nếu như không phải chính tai nghe thấy cậu ta nói những chuyện kia, Thẩm Thất lần này có lẽ lần nữa lại mềm lòng.
Nhưng người trước mặt này không phải là vô tội, cậu ta là ác ma giết người không chớp mắt!
Thẩm Thất vừa nghĩ đến những người chết vô tội ở thị trấn suối nước nóng, trong lòng Thẩm Thất liền khó chịu.
Cho nên, cô ấy không cách nào xem những chuyện đó như từng xảy ra.
“Không có.” Thẩm Thất bình tĩnh đáp.
“Thế tại sao cô lại giúp tôi?” Hàn Tắc Phương hỏi ngược lại.
Thẩm Thất im lặng không nói.
“Cho dù cô bản năng cảm thấy tôi có vấn đề, thế nhưng cô vẫn giúp tôi.
Tôi nói đi thăm cô bé đó, cô cũng đi rồi.
Cho dù cô ở bệnh viện chất vấn tôi như thế, tôi vẫn có thể cảm nhận được, trong lòng cô thật ra vẫn chấp nhận người bạn là tôi, đúng không?” ánh mắt Hàn Tắc Phương lướt qua sự xảo trá.
“Không có.” Thẩm Thất vẫn trả lời như thế.
“Cô lừa gạt chính mình, nhưng không gạt qua mắt của tôi.
Bởi vì cô chính là người như thế.” Ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải Hàn Tắc Phương chỉ về phía hai mắt của mình, cười với sự thâm sâu: “Đây cũng là lý do tại sao tôi thích cô.”
Thẩm Thất im lặng một lúc, nói: “Cho dù anh nói đều là sự thật, anh vẫn bắt cóc lấy tôi.
Đây là việc mà bạn bè nên làm sao?”
Nói xong câu này, Thẩm Thất can đảm mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Hàn Tắc Phương, nói một cách chắc chắn: “Anh không xem tôi là bạn của anh, cho nên anh mới tùy ý tổn thương tôi.
Thế thì, tôi tại sao phải xem anh là bạn cơ chứ? Tôi tốt bụng nhưng không phải đứa ngốc.”
Hàn Tắc Phương liền haha cười lớn.
Đột nhiên lỗ tai Hàn Tắc Phương khẽ động, nụ cười thu lại, nói: “Đến cũng thật nhanh, nhiều người thế kia, tuy nhiên không cản được?”
Nói xong câu này, Hàn Tắc Phương đột nhiên cúi đầu hôn lên trên má Thẩm Thất, nói: “Chồng của cô, thật sự có chút bản lĩnh, tôi thiết lập nhiều cạm bẫy như vậy, tuy nhiên không thể chặn lại anh ta! Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô đâu.
Nói cho cùng, cô chính là điều thú vị nhất mà trên thế giới này tôi tìm được.”
Cơ thể Thẩm Thất cứng đơ một lúc, sau đó tránh ra sau, cảnh giác mà nhìn Hàn Tắc Phương.
“Tôi phải rút trước đây.” Hàn Tắc Phương nắm lấy chiếc túi đặt trên mặt đất, dùng nón che đi nửa bên mặt, nhe răng cười với Thẩm Thất, nói: “Tôi sẽ còn quay trở lại!”
Thẩm Thất liền vội: “Anh còn quay lại làm gì? Tiếp tục bắt cóc tôi, sau đó uy hiếp người khác sao?”
“Nếu không có chuyện thú vị hơn, tôi vẫn sẽ đi giết Tiểu Xuân.” Hàn Tắc Phương để lại câu đó, liền nhảy lên đạp văng cửa sổ, hướng về phía cửa sổ mà nhảy ra ngoài.
Gió lớn hướng vào trong phòng mà thổi ào ào, Thẩm Thất vùng vẫy mà lăn một vòng, mới tránh được hướng gió.
Lúc này, cửa phòng bị người ta đạp mạnh vào, keng một tiếng bị đạp tung ra.
Một giây sau, Thẩm Thất liền thấy Hạ Nhật Ninh đem theo người xông vào.
“Nhật Ninh!” Thẩm Thất vui mừng gọi lấy: “Em ở đây!”
Hạ Nhật Ninh vừa nhìn thấy Thẩm Thất, súng trong tay liền ném trên đất, trực tiếp nhào vào ôm lấy Thẩm Thất: “xin lỗi, Tiểu Thất, lần này khiến em rơi vào chỗ hiểm rồi!”
“Không không không, em không sao.
Anh ta không làm gì em cả!” Thẩm Thất liền lắc đầu nói: “Em cứ cảm thấy, Hàn Tắc Phương bắt cóc em qua đây, không phải là để uy hiếp, mà là để nói một số chuyện với em.”
Tiểu Hạ xông đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, nói: “Người đã chạy mất rồi, dưới kia là một con sông, có dấu vết của đậu thuyền.”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh khẽ híp, nói với Thẩm Thất: “Em không sao chứ?”
Hạ Nhật Ninh vừa cởi trói cho Thẩm Thất, vừa nói: “Bây giờ em đều biết rồi?”
Thẩm Thất hỏi ngược lại: “Anh đã biết từ sớm sao?”
Hạ Nhật Ninh khẽ than một tiếng: “Sáng hôm nay anh đã nói với em, cậu ta rất đáng ngờ! Nhưng lúc khi ăn trưa, em vẫn cảm thấy tội nghiệp với cậu ta.”
Mặt Thẩm Thất liền nóng rang: “Xin lỗi.
Em cứ nghĩ người ta quá tốt.
Lần này, lại liên lụy mọi người rồi.”
“Không sao, chúng ta về thôi.” Hạ Nhật Ninh ôm lấy Thẩm Thất quay ngưởi rời đi, Tiểu Hạ ở lại dẹp hậu.
“Nhật Ninh, Hàn Tắc Phương nói với em, anh ta là Đan Nhất Bàng, cũng là Trâu Tân Xà.
Anh ta ngoài ba thân phận này ra, hình như còn nhiều thân phận khác.” Thẩm Thất thấp giọng nói với Hạ Nhật Ninh: “Con người anh ta rất lạ, hoàn toàn không thể suy luận theo nghĩa thông thường.
Anh ấy đối với em, hình như không phải kiểu như tình yêu, ánh mắt anh ta nhìn em, có chút cảm giác như đang nhìn mẹ.
Nói chung là rất kỳ lạ.
Anh ta hình như sớm biết các anh sẽ đến, cho nên, sau khi anh ta trò chuyện một lúc với em, liền bỏ chạy.”
Hạ Nhật Ninh khẽ ừm một tiếng: “Còn nữa không?”
“Anh ta giết người ở thị trấn suối nước nóng, đơn thuần chỉ để phát tiết, chỉ đơn giản vì cảm thấy vui.” Thẩm Thất không kiềm được mà phát run: “Người này quá đáng sợ, nhưng lại rất đáng thương.
Anh ta cả người để nói chuyện cũng không có, tất cả những người nghe qua tâm sự của anh ta, đều bị anh ta giết cả rồi, nhưng lại duy nhất để lại em.
Anh ta nói, em rất giống mẹ của anh ta.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Thực sự rất giống.”
Thẩm Thất kinh ngạc liền ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Hàn Tắc Phương cho nên nương tay với em thực sự là bởi vì em rất giống mẹ cậu ta, cậu ta không nỡ giết em.
Còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là mẹ cậu ta, bây giờ đang trong tay anh.
So với việc bắt cóc của cậu ta, anh đã quang minh chính đại mời mẹ cậu ta qua.
Một lát nữa em cùng anh đi gặp, có lẽ em sẽ hiểu ra.”
“Ý anh là, Hàn Tắc Phương không giết em, là vì sợ ném chuột bị bể đồ sao?” lưng của Thẩm Thất khẽ run
Người đàn ông đó quả nhiên là kẻ điên
Nhưng, vẫn may là có người khiến anh ta lo sợ.
“Anh từ khi nào thì bố trí những việc này?’ Thẩm Thất đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Em tuy nhiên cái gì đều không biết!”
“Vẫn may không sớm cũng không muộn, đúng thời điểm thích hợp nhất, làm việc thích hợp nhất.” Hạ Nhật Ninh sau khi nói xong câu này, sắc mặt liền nghiêm túc nói: “Tên điên Hàn Tắc Phương này không có nhất định, nói không chừng sẽ còn quay lại.
Từ nay trở đi, em phải ghi nhớ một điều: cho dù muốn làm người tốt, em chỉ cần ra hiệu lệnh là được! Nghe rõ chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...