Thẩm Thất cười nói: “Đồng ý.
Sao lại không đồng ý chứ? Mặc dù chuyện anh tỏ tình với tôi làm Nhật Ninh khó chịu, nhưng anh ấy muốn thể hiện một chút sự tự tin của anh ấy.
Cho dù anh có theo đuổi tôi thế nào thì anh ấy cũng sẽ không quan tâm.”
Nói xong, Thẩm Thất cố ý ra oai nhìn Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương lập tức mỉm cười: “Thật không? Vậy nếu như tôi không đi thì em sẽ mất bình tĩnh đúng không? Được, tôi đi!”
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tắc Phương, Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thất nhìn về phía sau lưng Hàn Tắc Phương, cô không nhịn được mà hỏi: “Ơ? Mấy đứa bé gái đâu rồi? Đi rồi à?”
Ánh mắt Hàn Tắc Phương lóe lên, gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hắn ta trả lời: “Ừm, mấy đứa nó đi rồi.
Tối qua đúng là ngại quá, không biết bọn em cũng đến nên đã làm ẫm ĩ ảnh hưởng đến bọn em.
Ừm, đều là những thiên kim tiểu thư được chiều thành hư, quá buông thả! Bọn chúng muốn hát nên tôi cũng ngại ngăn cản, dù sao cũng đều là con gái bạn làm ăn của mẹ tôi.
Mặc dù quan hệ giữa tôi và mẹ không tốt đẹp lắm, nhưng có những lúc, tôi cũng phải đành chịu, em có thể hiểu được tâm trạng của tôi không?”
Thẩm Thất gật đầu: “Giữa mẹ và con không có mối thù nào quá lâu! Tôi có thể hiểu được.”
Hàn Tắc Phương thở phào nhẹ nhõm: “Em có thể hiểu thì tốt quá.”
Thẩm Thất quay ra ngoài, Hàn Tắc Phương bỗng nhiên gọi cô lại: “Em đợi đã.”
Thẩm Thất quay đầu lại nhìn hắn ta.
Hàn Tắc Phương quay người về phòng một lúc rồi lại đi ra, hắn cầm một chiếc áo vải satan đưa cho Thẩm Thất, gương mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Đứng từ chối.
Đây là chiếc áo tôi mua để chuẩn bị tặng em, nhưng vẫn luôn ngại ngùng không dám tặng.
Chiếc áo này rất mỏng nhưng lại có thể chống tia cực tím.
Da của em mỏng như vậy mà bị gió thổi hỏng mất thì thật đáng tiếc.”
Thực ra Thẩm Thất không hề muốn nhận, nhưng nghĩ đến mục đích tới đây của bản thân nên đành giơ tay ra nhận lấy: “Được, cảm ơn anh.”
Hàn Tắc Phương không đưa cho Thẩm Thất mà tự tay mặc giúp cô.
Mặt Thẩm Thất biến sắc, cô cố nhịn, âm thầm đồng ý để Hàn Tắc Phương mặc giúp.
“Tiểu Thất, em đẹp như vậy, bảo anh không động lòng kiểu gì chứ?” Hàn Tắc Phương thấp giọng nói bên tai Thẩm Thất, giọng nói của hắn đầy quyến rũ: “Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như em.
Em lương thiện như thiên sứ trên trời vậy, em thuần khiết, thanh nhã, xinh đẹp, đoan trang, đây đều là những thứ anh mơ ước.”
Thẩm Thất nhịn không được nên lùi về phía sau một bước: “Mong anh tôn trọng tôi! Nếu như anh cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ thu lại lời mời lúc nãy!”
Hàn Tắc Phương bỗng nhiên cười ha ha.
Nhưng, nụ cười trên môi hắn ta nhanh chóng biến mất: “Được rồi, tôi sẽ không lỗ mãng nữa!”
Thẩm Thất thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó quay người rời đi.
Hàn Tắc Phương chầm chậm đi theo, ánh mắt hắn ta lúc sáng lúc tối.
Hạ Nhật Ninh đang ngồi bên bờ hồ, hắn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ban nãy qua máy nghe trộm trên người Thẩm Thất.
Bây giờ, hắn có thể thực sự khẳng định rằng tên Hàn Tắc Phương này có vấn đề!
Mà còn không phải là vấn đề nhỏ!
Hạ Nhật Ninh ra dấu cho Tiểu Xuân và Tiểu Hạ, hai người họ lập tức quay người rời đi.
Một lúc sau, Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương từ phía xa bước tới.
Hạ Nhật Ninh đã ở trên chiếc bè bằng trúc rồi, hắn đang nhàn nhã thưởng thức rượu ngon.
Nhìn thấy Hàn Tắc Phương, Hạ Nhật Ninh nhếch môi, sắc mặt quả thực đang nhẫn nhịn!
Hàn Tắc Phương không hề tự cảm thấy bị nghiền nát như những người khác, hắn ta tự bước đến rồi nói: “Tổng giám đốc Hạ nhiệt tình mời như thế đúng là làm người khác hổ thẹn!”
Hạ Nhật Ninh cười rất ung dung, hắn nói: “Mọi người đều là hàng xóm với nhau cả, sao phải khách sáo thế chứ? Hơn nữa, hồ nước này cũng không phải của riêng chúng tôi, mọi người đều có thể đến.
Chỉ có điều, việc du sơn ngoạn thủy phải càng đông càng vui.
Nếu như chúng ta đều là những người may mắn trốn thoát khỏi thị trấn Ôn Tuyền để tới đây thì cũng xem như là người quen.
Đã là người quen thì việc cùng nhau gặp mặt, uống rượu nói chuyện là bình thường mà.
Mời.”
Thẩm Thất lên bè trúc trước, cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhật Ninh.
Lúc này, Hàn Tắc Phương cũng cẩn thận leo lên bè trúc rồi ngồi xuống phía đối diện Hạ Nhật Ninh.
Chiếc bè trúc này rất lớn, năm sáu người ngồi vẫn thoải mái.
Vì vậy, thêm hai người chống bè nữa vẫn rất rộng rãi.
Bè trúc chậm rãi rời bờ, một cơ gió lập tức thổi đến làm cho mọi người đều tỉnh táo, dễ chịu.
Bây giờ là lúc thời tiết dễ chịu nhất.
Đến mùa mưa dầm thì sẽ rất khó chịu, quá ẩm ướt.
Còn bây giờ thời tiết không hề ẩm ướt mà còn khô ráo, hơn nữa, hai bên bờ còn có hoa nở, nước hồ trong vắt.
Đây đúng thật là lúc dễ chịu nhất.
Hàn Tắc Phương nhìn phong cảnh phía xa xa, trên gương mặt hiện lên vẻ hồn nhiên vô cùng: “Thực sự rất đẹp! Chỗ này vẫn còn giữ được trạng thái sinh tồn nguyên thủy, đúng là dễ chịu thật.”
Hạ Nhật Ninh đưa cho Hàn Tắc Phương một ly rượu trắng rồi nói: “Anh nếm thử loại rượu này đi.
Đây là loại rượu mà mẹ vợ tôi cất vào hầm rượu ở nhà đấy, bên ngoài không ai có đâu!”
Hàn Tắc Phương do dự một lát rồi cầm ly rượu lên quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất không uống một ly à?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”
Hàn Tắc Phương chỉ cười rồi ngửa đầu uống sạch ly rượu.
Rượu xoay vòng quanh miệng hắn ta mấy vòng rồi mới chầm chậm trôi xuống.
“Các anh xem, họ đang ở bên đó.” Thẩm Thất bỗng nhiên chỉ vào phía xa xa rồi nói.
Mấy người họ nhìn về phía Thẩm Thất chỉ thì nhìn thấy Phạm Thành, Phạm Ly và Văn Nhất Phi đều đã dừng thuyền lại để câu cá.
Hạ Nhật Ninh nói: “Bọn họ đang câu cá, chúng ta cứ ở đây nói chuyện thôi.
Dù sao cũng chỉ cần bọn họ câu là đủ rồi, chúng ta chỉ cần ăn thôi!”
Thẩm Thất vui vẻ gật đầu: “Được!”
“Tổng giám đốc Hạ có gì muốn nói với tôi à?” Hàn Tắc Phương mỉm cười: “Ở đây cũng không có người lạ, tôi cũng không đem theo ai cả, tổng giám đốc Hạ cứ hỏi thẳng.”
Hạ Nhật Ninh khẽ mỉm cười: “Đúng là tôi có mấy chuyện cần hỏi anh.
Nếu như anh đã nói vậy rồi thì tôi cũng không khách sáo với anh nữa.”
Ánh mắt của Hàn Tắc Phương sáng lên rồi lại tối đi, hắn ta nói: “Được.”
Cùng lúc đó, khi bè trúc của Hạ Nhật Ninh đang trôi trên hồ thì Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đã đem người đến phía sau biệt thự của Hàn Tắc Phương.
Tiểu Hạ nhanh chóng tìm được địa điểm khác thường mà họ đã phát hiện vào đêm qua, hắn đi tới đi lui vài bước rồi nói: “Không sai, đúng là chỗ này.
Tiểu Xuân, cậu nói xem, phía dưới này chôn cái gì?”
Tiểu Xuân thản nhiên trả lời: “Ai mà biết được chứ? Đào lên là biết chứ gì?”
Tiểu Hạ nói với vẻ mặt đầy mong chờ: “Sẽ không chôn loại đồ cổ gì ở dưới này chứ? Vậy thì tầm thường quá!”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tiểu Xuân liếc mắt nhìn Tiểu Hạ: “Hàn Tắc Phương không ngu ngốc đến thế đâu.”
Mấy người vệ sĩ cẩn thận đào từng lớp đất bên ngoài lên, lớp đất này dùng để khôi phục trở lại tình trạng cũ.
Nếu như đất ở chỗ này bị di chuyển thì nhất định Hàn Tắc Phương sẽ nghi ngờ!
Sau khi lớp đất trên cùng được di chuyển thì Tiểu Xuân và Tiểu Hạ xắn tay áo lên bắt đầu đào bới.
Cái hố này không sâu, chỉ sâu hơn một mét.
Nói cách khác, Tiểu Hạ cũng sẽ không cảm thấy lớp đất này có gì khác biệt.
Nói cách khác, Tiểu Xuân sẽ không điều tra được sâu như thế.
Đào được một lúc sau thì bọn họ tìm thấy một chiếc rương rộng khoảng một mét vuông.
“Òa, đúng là một chiếc rương.
Đừng bảo chúng ta đã đoán trúng rồi nhé, không phải là đồ cổ thật chứ?” Tiểu Hạ không nhịn được mà hỏi.
Tiểu Xuân không hề hé răng, hắn cầm lấy bao tay để chuẩn bị mở rương ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...