Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Nhật Ninh đợi Thẩm Thất thức dậy rồi lên tiếng: “Vợ à, bàn với em một chuyện.”
Thẩm Thất chui vào lòng Hạ Nhật Ninh, vẫn còn ngáp ngủ: “Hử? Có việc gì?”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười nói: “Hôm nay em có thể mời Hàn Tắc Phương đi du thuyền cùng chúng ta được không? Hồ nước trước cửa nhà chúng ta đẹp như vậy, không đi chèo thuyền thì thật đáng tiếc.”
Thẩm Thất đang ngái ngủ bỗng chốc tỉnh táo lại: “Không được, em không thích hắn.”
Thẩm Thất từ chối ngay.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục khẽ cười nói: “Vợ à, chúng ta mời hắn đi du thuyền là để dùng kế điệu hổ ly sơn.”
“Bọn anh muốn làm gì?” Thẩm Thất cau mày: “Nhưng mà, hắn cứ tình sâu như biển với em, khiến em rất khó chịu.
Nhật Ninh, em không phải là người phụ nữ không ra gì, em không muốn làm người thay đổi thất thường.
Em đã chọn anh thì sẽ bên cạnh anh suốt đời suốt kiếp.
Thể xác và trái tim em đều sẽ thuộc về anh.
Em không thích người đàn ông khác biểu lộ tình cảm và thái độ như thế với em.”
“Anh biết anh biết.” Hạ Nhật Ninh vội vã hôn lên má vợ ngoan: “Khiến vợ chịu ấm ức rồi.
Nhưng đây là kế hoạch của chúng ta, mà em là người quan trọng nhất trong kế hoạch này.”
Ngay sau đó, Hạ Nhật Ninh liền kể cho Thẩm Thất nghe những chuyện xảy ra tối qua, kể vắn tắt một lần cho Thẩm Thất nghe.
Quả nhiên, Thẩm Thất bỗng im lặng.
Hàn Tắc Phương lại còn có một bộ mặt không để người khác biết?
Như vậy, rốt cuộc bộ mặt thật sự của hắn là thế nào?
“Em biết rồi.” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh nói: “Em sẽ đi, cho dù không phải là vì em, vì những người vô tội chết oan của thị trấn Ôn Tuyền, em có ghét hắn như thế nào đi nữa thì cũng sẽ ở chung với hắn được”
“Yên tâm, bọn anh đều ở đây, hắn không dám làm gì đâu.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Hàn Tắc Phương này hình như biết rất rõ lực lượng bảo vệ của nhà họ Hạ chúng ta.
Cho nên tối hôm qua hắn rất an phận, không qua đây nghiên cứu địa hình.”
Thẩm Thất gật đầu.
Buổi sáng lúc ăn cơm, hai người Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa dính nhau như sam giống như trẻ sơ sinh vậy.
Anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng.
Phạm Thành, Phạm Ly chán ghét tới mức không ngừng trừng mắt.
“Này này này, hai người một vừa hai phải thôi!” Phạm Thành Phạm Ly kháng nghị: “Nhật Ninh và Tiểu Thất người ta còn chưa như vậy đâu!”
“Con của họ đã lớn thế rồi, vợ chồng lâu năm, sao có thể yêu cuồng nhiệt như chúng tôi được chứ?” Văn Nhất Phi hùng hồn cãi lý, nói: “Hơn nữa, hai người họ thân mật sau lưng chúng ta còn ít ư? Các cậu xem xem, bây giờ đã mấy giờ rồi, họ vẫn còn chưa thức dậy! Tối qua nhất định không nhàn rỗi rồi!”
Đang nói, Hạ Nhật Ninh nắm tay Thẩm Thất bước tới.
“Mọi người lại nói xấu chúng tôi rồi!” Hạ Nhật Ninh chau mày nói: “Chúng tôi không lớn tiếng như hai người!”
Thẩm Thất bật cười khúc khích.
Văn Nhất Phi không có gì, Lưu Nghĩa thì đỏ cả mặt.
Tối qua, hai người bọn họ đúng là giằng co cả đêm nha.
Ôi ôi, có cô người yêu có thể lực vô cùng tốt là cảm giác gì nhỉ?
Văn Nhất Phi tỏ vẻ rất hài lòng, cực kỳ hài lòng!
Hừ, cứ để người khác ước ao đố kị đi thôi!
Lưu Nghĩa vội vã nói: “Được rồi được rồi, nên ăn cơm rồi! Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy? Hôn lễ của ba mẹ em chưa vội, mấy ngày này chúng ta có thể thả lỏng thỏa mái rồi! Thời gian trước Tiểu Thất hốt hoảng lo sợ, mấy ngày này phải điều chỉnh tâm trạng cho tốt.
Nhưng đừng để ảnh hưởng đến cơ thể mình, có thể cậu mang thai lần thứ hai đấy!”
Trên mặt Thẩm Thất cũng đỏ bừng: “Được đấy được đấy, chúng ta cùng mang thai nhé! Nếu như đều là con trai thì để chúng làm anh em, nếu như đều là con gái thì là chị em, nếu là một trai một gái, chúng ta hứa nhé, phải làm thông gia!”
“Được, không vấn đề!” Lưu Nghĩa đáp một tiếng: “Chuyện này do tớ quyết định!”
Hai người phụ nữ đều cười vang lên.
Hạ Nhật Ninh cười nói: “Hồ nước này đẹp như vậy, mọi người không muốn đi thưởng thức sao? Nghe mẹ nói, ở đây có thuyền nhỏ, chúng ta cũng ngồi bè trúc thưởng rượu, làm ngư dân thả câu.”
“Được được được!” Mọi người đều vỗ tay: “Ý kiến này rất hay! Thú vị hơn du thuyền nhiều! Bè trúc mới có nghệ thuật chứ!”
Nói làm là làm!
Đợi sau khi mọi người ăn sáng xong, Tiểu Xuân và các trợ lý, vệ sĩ đều chuyển bè trúc từ trong kho hàng ra, kiểm tra tu sửa qua.
Bè trúc được đẩy xuống nước, bên trên đặt một chiếc bàn trúc xanh hình vuông nhỏ.
Trên đó bày bánh ngọt bốn màu, một bình rượu lá trúc xanh, một chung trà lá trúc xanh.
Ý cảnh này bỗng thật đủ đầy.
Mọi người vừa ra cửa nhìn, ai nấy đều ồ lên một tiếng.
“Đẹp quá đi! Quá có cảm giác rồi!” Ánh mắt Thẩm Thất phát sáng: “Cái này còn thích hơn du thuyền nhiều!”
Lưu Nghĩa cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta có thể quay phim võ hiệp!”
Phạm Thành, Phạm Ly cũng sáng mắt lên nói: “Tiểu Thất, thương lượng với dì một chút, chúng ta quay phim ở đây được không?”
“Không được!” Thẩm Thất trực tiếp từ chối: “Đây là nơi mẹ em quý trọng nhất!”
Vẻ mặt Phạm Thành Phạm Ly chợt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Hạ Nhật Ninh trực tiếp vạch trần bọn họ: “Được rồi được rồi, đừng giả bộ nữa, phim trường của các cậu lớn hơn đây nhiều! Các cậu hãy bỏ qua cho chốn bồng lai này đi!”
Lúc này, Phạm Thành Phạm Ly mới cười haha: “Được rồi được rồi, không chọc em nữa.
Chúng ta lên thuyền thôi chứ? Bè trúc chơi vui như thế, hãy chơi thật thỏa thích nhé!”
Thẩm Thất lập tức nói: “Mọi người đi trước đi, em chuẩn bị một chút.”
Phạm Thành Phạm Ly gật đầu, vui vẻ bước lên bè trúc, hai vệ sĩ theo sau họ.
Một người phụ trách chèo thuyền, một người phụ trách an toàn.
Phạm Thành Phạm Ly mỗi người ngồi một bên, nhàn nhã tự tại, một chút rượu ngon, làn gió khẽ thổi, ngửi chút hương hoa, tự tại biết bao.
Văn Nhất Phi biết Thẩm Thất còn có nhiệm vụ, vì vậy nói với Lưu Nghĩa: “Đi, chúng ta cũng lên thôi.”
Lưu Nghĩa gật đầu, vẫy vẫy tay với Thẩm Thất, cũng bước lên bè trúc.
Bọn họ cũng dẫn theo hai bảo vệ.
Ừm, chủ yếu bảo vệ Văn Nhất Phi.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Đi đi.”
Lúc này Thẩm Thất mới hít thở sâu một hơi, mang theo tâm trạng thấp thỏm, đến phòng gõ cửa phòng của Hàn Tắc Phương.
Cốc cốc cốc...
“Ai vậy?” Giọng nói cảnh giác của Hàn Tắc Phương vang lên trong phòng.
Thẩm Thất do dự một lúc, vẫn lên tiếng nói: “Là tôi, Thẩm Thất.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thất, lúc đầu Hàn Tắc Phương còn sửng sốt, lập tức đổi giọng điệu ban đầu, bước nhanh qua đó, đích thân mở cửa cho Thẩm Thất.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thất gương mặt Hàn Tắc Phương vui mừng ngạc nhiên: “Tiểu Thất?”
Thẩm Thất chỉ tay về phía xa xa bên hồ nói: “Tuy tôi không thích anh lắm, nhưng người xưa nói, bạn từ phương xa tới không ngại nói chuyện.
Cho nên, có muốn đi chèo thuyền cùng chúng tôi không? Nhà chúng tôi có rất nhiều bè trúc nhỏ, rất có thơ mộng đó.”
Ánh mắt cảnh giác của Hàn Tắc Phương lập tức sáng lên trong giây lát.
Nếu không phải Thẩm Thất đã sớm hiểu hắn có ý đồ khác thì chưa chắc đã phát hiện ra.
“Hả? Em mời tôi đi ư? Những người khác có đồng ý không?” Hàn Tắc Phương đột nhiên mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...